Em cũng không buồn giải thích, vì dù sao thì em không hề có ý gì với H* cả, em chỉ nhắn tin lại cho bé T*: "Em ngủ ngon, tùy những gì em suy nghĩ".
Thú thật lúc này em cảm giác như mình như một tên tội phạm trước sự điều tra của bé T* vậy. Em không hiểu mình đã làm sai những gì. Và cũng từ đây, sai lầm của em nối tiếp những sai lầm. Đúng với một câu mà em được đọc đâu đó trên internet, đại loại là: "Tôi không biết bí quyết để thành công là gì! Nhưng tôi chắc một điều là những kẻ thất bại, là những kẻ luôn cố làm hài lòng tất cả mọi người."
Nằm suy nghĩ vẩn vơ, rồi em quyết định gọi điện thoại cho bé T*, xem bé T* có động tĩnh gì không nhưng vẫn không thấy bắt máy. Cảm giác ấy rất khó chịu. Cảm giác có lỗi với bé T* nhiều, nhiều lắm.
- "Ngủ ngon nhen anh iu". Tin nhắn của nhóc H* gửi tới.
Tự nhiên thấy mắc cười, khi nghĩ tới khuôn mặt "lếu láo" của nó khi mà nhắn cái tin nhắn thế này. Nó mà nói câu nói này trước mặt em, chắc em đạp cho nó một đạp luôn.
Rồi tự nhiên em mỉm cười một mình, điều mà tưởng chừng như chỉ mình nhỏ có thể làm được, nay một chuyện tưởng chừng như đơn giản, gần gũi như thế cũng có thể khiến người khác bật cười một mình được.
Nằm suy nghĩ luyên thuyên một lát rồi em cũng ngủ lúc nào không hay.
Những ngày sau đó, em cố liên lạc với bé T*, nhưng vẫn không thấy trả lời, hay tin nhắn gì hồi âm. Nhưng bù lại, cảm giác háo hức hồi hộp khi chuẩn bị được gặp nhỏ làm em quên đi hết mọi thứ.
Hai ngày sau, em cũng bắt đầu ra Tân Sơn Nhất để đi Bangkok. Sáng bay chuyến 9 giờ 30. 6 giờ, em ra sân bay sớm vì sợ bị kẹt xe. Đang lui cui bước vào thang máy thì em nhận được tin nhắn.
- "Em nhớ anh". Từ bé T*.
Em hơi bất ngờ, và một cảm giác vui mừng, nên vội vàng nhắn tin lại:
- "Mấy ngày nay em đi đâu, sao anh không liên lạc được?" Em vội nhắn tin lại.
- "Dạo này em muốn ở một mình" Nhỏ nhắn lại.
- Em: "Thế có biết là anh lo cho em thế nào không?"
- Bé T*: "Biết. Nhưng anh lo cho em để làm gì?"
- Em: "Uhm, anh cũng không biết, chỉ đơn thuần là lo cho em thôi."
- Bé T*: "Anh đâu có muốn gặp em nữa đâu."
- Em: "Sao em biết? Em chỉ giỏi tự hỏi, tự trả lời, tự cho mình được quyền biết mọi thứ." Em hơi nặng lời khi nhắn cho bé T* như vậy.
- Bé T*: "Thế nếu gặp em, anh sẽ làm gì? Sẽ lo cho em thế nào?" Bỗng dưng bé T* hỏi như vậy...
- Em: "Thì gặp thôi... Cho đỡ lo."
- Bé T*: "Chỉ gặp vậy thôi, chứ không làm gì hết... ?"
- Em: "Anh sẽ... Sẽ gặp em vậy thôi."
- Bé T*: "Quay lại sau lưng nè, đồ ngốc."
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Có Thể Giác Ngộ Vô Hạn