Mở mắt ra, thấy mình nằm trên giường, đã được thay quần áo sạch sẽ thơm tho tươm tất. Còn nhỏ thì đang ngồi trước bàn phấn trang điểm, trong phòng chỉ mặc mỗi một bộ áo choàng tắm. (Thông tin cho mấy bác nào muốn cua gái Thái nè, người Thái, đặc biệt là con gái Thái rất thích tắm, một ngày tắm ít nhất cũng 2-3 lần.) Mà trong bộ dạng áo choàng trắng sau khi tắm xong, nhỏ nhìn đẹp lắm. Tuy mặc vậy nhưng nhỏ không hề sexy, gợi cảm gì cả, nhìn rất cuốn hút.
Hình như trong người nhỏ tồn tại hai con người song song đối lập nhau thì phải. Lúc bình thường thì luôn tỏ ra mạnh mẽ, phóng khoáng, cười đùa vui vẻ. Nhưng ngay lúc này đây, lại thấy một phần con người khác của nhỏ, gương mặt thoáng buồn, ánh mắt đượm buồn, mà hình như nhỏ không thể chia sẻ cùng ai.
Nằm trên giường nhìn, quan sát nhỏ (tất nhiên lúc này em tỉnh rồi, nhưng vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, chứ không giả vờ đâu nha). Phụ nữ gợi cảm, cuốn hút đàn ông, đôi khi không phải cứ hở là đẹp. Trong trường hợp này, chắc đúng.
- Cậu tỉnh rồi hả? - Nhỏ nhẹ nhàng hỏi.
- Ừm, mới dậy thôi.
- Thế đỡ hơn chưa? Còn mệt không?
- Cũng còn chút chút, nhưng đỡ nhiều rồi.
- Ừm, xin lỗi cậu nha, hôm nay làm phiền cậu nhiều quá, đã mệt còn bắt cậu đưa đi shopping nữa.
- Dạ, không có gì đâu. Xin lỗi đã ói lên áo chị nha, còn phiền ngủ ở phòng chị nữa.
Thú thật là vượt qua mọi trở ngại về ngôn ngữ và văn hóa, lúc này trong lòng em có một cảm giác rất ấm áp, cứ như là cuộc nói chuyện tâm tình, thủ thỉ của những người đang yêu nhau vậy. Lúc đó em chỉ muốn cả hai tựa vai vào nhau mà nói những câu chuyện không đầu không cuối. Nhìn biểu hiện trên gương mặt nhỏ, em hình như cũng cảm nhận được nhỏ đang hơi e thẹn, có chút gì đó đáng yêu, một chút xấu hổ. Và chắc có lẽ cũng có thêm một chút hạnh phúc chăng?
Hay là em đang mơ mộng quá xa?? Hoặc là em đang ảo tưởng sức mạnh? Nhưng chắc chắn một điều là những cảm giác của em dành cho nhỏ là có thật. Đang thả trôi tư tưởng theo những suy nghĩ vẩn vơ đó, thì em lại bất chợt nhớ đến bộ đồ đang mặc trên người và hỏi:
- Chị! Bộ đồ trên người của em là sao vậy?
- Thì chị thấy bộ đồ trên người cậu đang mặc bốc mùi quá, nên chị thay cho bộ mới, hên là có dịp được tặng liền.
- Em cảm ơn chị...
Em còn đang thắc mắc chuyện, mà chuyện không phải là bộ đồ em đang mặc, mà em chỉ thắc mắc là nó được mặc lên người em như thế nào? Nhưng nhìn gương mặt thấp thoáng ửng hồng, thì em cũng hiểu ra vấn đề. Kể từ lúc em hỏi nhỏ về bộ đồ, nhỏ bắt đầu tránh né ánh mắt của em. Nhìn vừa buồn cười, vừa thấy nhỏ dễ thương gì đâu, khác với vẻ bề ngoài thường thấy của nhỏ. Em chỉ biết nhìn nhỏ. Còn nhỏ thì nhìn ra chỗ khác.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Thấy cũng trễ, nên em xin phép nhỏ về trước. Nhỏ vẫn quay mặt đi chỗ khác, không quay lại, em tiến lại gần, nắm lấy tay nhỏ.
- Cảm ơn vì bộ đồ nha chị, hợp với em lắm.
- Ừm. Thấy cậu thích mặc áo sơ mi nên chị mua tặng. - Vẫn không chịu quay lại.
- ...