Vẫn còn đang nắm tay nhỏ. Nhỏ không nói gì. Sau đó em nắm tay còn lại của nhỏ rồi chào tạm biệt. Nhỏ vẫn đứng quay lưng về phía em.
Đóng sập cửa lại, nghe tiếng cửa đóng, em mới như bừng tỉnh hẳn, mới biết là những gì xảy ra trong ngày hôm nay với nhỏ chắc không phải mơ, là sự thật. LÀ SỰ THẬT.
Vừa ra khỏi phòng, em không hiểu sao mình lại có gan làm những việc như vậy, có gan để những chuyện như vậy xảy ra. Thôi thì có gì mai đi làm rồi tính.
Mai là ngày cuối cùng của nhỏ ở Việt Nam trong đợt công tác lần này. Nói sơ về công việc của em, của nhỏ, và của công ty.
Công ty em ở Việt Nam, bình thường chỉ có em và sếp em là ở Việt Nam thôi. Còn lại sếp tổng và con gái sếp tổng chỉ thi thoảng qua Việt Nam thôi. Mỗi lần qua Việt Nam như vậy thường kéo dài 3-4 ngày. Sếp tổng qua thì chủ yếu bàn công việc, còn con gái sếp tổng thì chỉ phụ sếp tổng tổng kết lại những cuộc họp. Và chủ yếu là nhỏ vẫn thích qua Việt Nam đi chơi mua sắm là chính. Những địa điểm nhỏ thường đi là Aeon (mới gần đây thôi mới đi,), Diamond, Vincom,... Các trung tâm mua sắm, các quán ăn...
Hoặc thi thoảng em lại phải qua Thái để họp với sếp tổng về công việc, và thăm các nhà máy, các mô hình của các công ty khác để về áp dụng lại cho công ty mình. Nên giữa em và nhỏ cũng gặp nhau tương đối thường xuyên cả ở Việt Nam và Thái Lan.
Tối hôm đó, nằm ở phòng, những chuyện ngày hôm nay cứ lởn quởn quay vòng trong đầu em. Đôi lúc tự mỉm cười, đôi lúc tự trách mình, cảm giác thật ấm áp lạ thường, cứ nằm suy nghĩ vẩn vơ linh tinh. Nhưng điều làm em băn khoăn nhất là sau khi em ngủ trên giường khách sạn của nhỏ, liệu em có làm gì quá đáng, quá giới hạn hay làm gì có lỗi với nhỏ không? Không biết liệu có chuyện gì xảy ra không. Thật sự lúc đó, em không thể nhớ hết được mọi chuyện.
Hôm sau, em lên văn phòng như thường lệ. Gặp lại sếp và sếp tổng và nhỏ. Vẫn tiến hành công việc bình thường, nhỏ không đá động gì tới chuyện ngày hôm qua. Em thì ban đầu cũng hơi bối rối, nhưng sau đó thì cũng quay trở lại bình thường cùng với vòng quay của công việc.
Tới trưa, em, nhỏ, sếp và sếp tổng đi ăn trưa ở nhà hàng **** trên đường Lê Văn Sĩ. Trong lúc ngồi trên xe, em nhận được tin nhắn Line của nhỏ.
- Nhỏ: Biết hôm nay là ngày gì không?
- Em: Dạ 14-2. Chị có lịch đi đâu hả?
- Nhỏ: Ờ, đi với chị không?
- Em: Dạ, chiều nay em cũng rảnh, để em xin phép sếp rồi đi với chị.
- Nhỏ: Vậy chiều nay đi tới đây với chị nha. Khoảng 1 giờ trưa, em với tài xế tới đón chị ở khách sạn.
- Em: Dạ.
Thú thực lúc đó em không hề nghĩ, cũng không hề nhớ tới ngày lễ tình nhân. Em quên bén đi ngày hôm đó là ngày lễ tình nhân, va len thai, va len thiếc gì ráo. Nhưng mọi chuyện hôm đó xảy ra quá bất ngờ. Đến giờ, em vẫn nhớ những chuyện ngày hôm đó.
Lúc em đến khách sạn đón nhỏ. Nhỏ lúc đó đã mặc sẵn một bộ cánh rất sexy và sang trọng, nhìn em với nhỏ là thấy được sự khác biệt nhau về đẳng cấp và tầng lớp. Nhỏ mặc một cái váy đỏ, sơn môi đỏ, có choàng nhẹ một khăn choàng. Tóc buông tự nhiên. Nói chung là mặc đẹp và sang trọng lắm. Giờ không biết phải diễn tả sao nữa.
Đến nhà hàng, em thấy nhỏ đặt sẵn một bàn rồi, Lúc đi vào nhà hàng phía trong, có sẵn một thanh niên đang ngồi đợi nhỏ. Thanh niên này là người Thái. (đm, số em cứ dính tới Thái Lan hoài hay sao, éo biết)
- Hi anh, anh đợi em lâu chưa?
- Cũng mới tới thôi.
- Anh gọi món gì chưa?
- Rồi, em gọi đi.
- ...
Cả hai ngồi nói chuyện với nhau, em ngồi bàn kế bên, theo cảm nhận của em, nhỏ có vẻ dành nhiều tình cảm và đang cố tỏ ra thân thiện hay làm lành chuyện gì đó với thanh niên kia. Nhưng mà thanh niên kia chỉ trả lời bâng quơ, không muốn trả lời, trả lời cho có thôi. Bỗng dưng:
- ANH CHỈ XEM EM NHƯ MÓN ĐỒ CHƠI THÔI HẢ?????????
- Thế cô muốn tôi xem cô là gì?
- Đồ tồi. - Thấy nhỏ tặng cho thanh niên kia một cái tát vào mặt.
Rồi thanh niên kia đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng.
Thú thật với mấy bác, từ khi em biết nhỏ đến đây gặp thanh niên kia, qua cuộc nói chuyện với nhỏ, em cảm thấy trong lòng khó tả lắm. Một chút đau, một chút xót. Một chút tự mình tưởng bở. Một chút hờn ghen, mặc dù mình không là gì của nhỏ. Thế những gì xảy ra trong ngày hôm nay, là gì? Là gì đây?? Em chỉ muốn hỏi cho rõ mọi chuyện, nhưng giờ đây, mọi việc với nhỏ đã là quá đủ rồi. Chắc nhỏ cũng đang cảm thấy đau xót còn hơn em gấp bội lần.
Sau khi thanh niên kia vừa đứng dậy, em vội đến bên nhỏ. Nhỏ vẫn ngồi đó khóc. Khóc và khóc. Em chỉ biết ngồi đó cho nhỏ tựa vai vào, và im lặng cho nhỏ khóc, khóc cho vơi hết tất cả nỗi buồn ra. Nhỏ vẫn không nói gì với em.
Rồi em mới sực nhớ ra hôm nay là Valentine, lễ tình nhân, và những gì xảy ra với nhỏ nãy giờ thật kinh khủng và vô cùng đau đớn trong ngày Valentine. Đặc biệt là đối với một người con gái yếu đuối như nhỏ (Chí ít là ngay lúc này, em thấy nhỏ vô cùng yếu đuối. Chỉ muốn chở che bao bọc cho nhỏ thôi.)
Nhỏ vẫn ôm em và khóc. Ôm em thật chặt. Em cũng chỉ để nhẹ tay lên tóc nhỏ rồi an ủi những câu mà mọi chàng trai vẫn thường hay an ủi động viên người yêu của mình.
Rồi tự dưng nhỏ buông và đẩy em ra xa, ngược lại phía đối diện sau lưng em. Em không hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay lại thì thấy chàng trai kia vẫn còn đang đứng đó quan sát mọi chuyện.
- CÔ ĐÚNG LÀ ĐỒ RẺ TIỀN.
Em tự trách mình, có phải vì mình mà nhỏ bị thằng kia nói như vậy?