Logo
Trang chủ
Chương 41: NHẪN!!! ( P2 )

Chương 41: NHẪN!!! ( P2 )

Đọc to

- Em: "Cay quá hay sao mà chị rớt nước mắt luôn vậy?"

- Nhỏ: "Uhm, cay quá. Thôi, chị không ăn được nữa. Cậu ngồi đây xíu đi, chị vào nhà vệ sinh xíu, lát quay lại. Cậu ăn tiếp đi."

Nói xong nhỏ bỏ em lại ngồi đó một mình. Nhỏ đi thẳng một mạch vào nhà vệ sinh. Rõ ràng là nhỏ đang nói xạo, em tin chắc. Em theo nhỏ vào nhà vệ sinh. Em đứng bên ngoài, và lần đầu tiên trong đời, em chứng kiến phút giây khi một người con gái khóc (điều mà em ghét nhất – nước mắt của phụ nữ) em chỉ biết lặng người đứng nghe nhỏ khóc. Đứng nghe từng âm thanh phía bên kia vách tường phát ra. Cách xa chỉ một cánh cửa. Cảm giác khi thấy người mình thích, người mình yêu quý khóc, nhưng không thể giúp được gì, là một cảm giác khó chịu và bất lực.

Một cánh cửa ngăn cách hai con người, hai tâm trạng. Một bên với những suy nghĩ, những câu hỏi nhưng không một lời giải đáp. Một bên với những điều không thể sẻ chia cùng ai, kể cả với em. Nhỏ vẫn không thể chia sẻ được, đặc biệt là với em, thì càng không thể...

Được một lúc, tiếng khóc dần dần hết, im lặng... Chắc là nhỏ đã nín.

Cốc! Cốc! Cốc!

- Em: "Chị khóc xong chưa? Nếu muốn có thể khóc thêm, em chờ được."

- Nhỏ: "Ai cho cậu vào đây? Chị ổn. Không sao đâu. Cậu ra ngoài đi. Đây là nhà vệ sinh nữ mà."

- Em: "Kệ, có chuyện gì, chị không thể nói với em được hay sao? Mà chị phải vào đây khóc?"

- Nhỏ: "Cậu không hiểu được đâu."

- Em: "Dạ. Chị lúc nào cũng xem em là một thằng nhóc thôi phải không."

- Nhỏ: "Đến một lúc nào đó, cậu sẽ hiểu."

- Em: "Một lúc nào? Là mai, mốt? Hay khi nào."

- Nhỏ: "Không xa lắm đâu."

Rồi nhỏ bước ra ngoài. Phong thái tươi tỉnh hơn lúc nãy. Nhỏ nhìn em cười tươi.

- Nhỏ: "Đi thôi. Đi về."

- Em: "Dạ."

Em tính hỏi nhỏ thêm, làm rõ thêm mọi chuyện nhưng thấy nhỏ đã bình thường vui vẻ trở lại, nên thôi. Em không muốn nhỏ lại buồn. Không khí đã vui vẻ trở lại. Em và nhỏ vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Lúc đi ngang qua cửa hàng trang sức, em hỏi nhỏ.

- Em: "Em mua tặng chị cái này nhen." *Em chỉ vào chiếc nhẫn giống giống với chiếc nhẫn lúc nãy*

- Nhỏ: "Không cần đâu. Lương cậu được bao nhiêu mà mua cho chị."

- Em: "...Dạ," em quay mặt đi chỗ khác, rồi thôi. *bị đụng chạm cái tôi, với lại bị quê khi nhỏ nói như vậy*

- Nhỏ: "Chị xin lỗi, ý chị không phải vậy. Thôi mà, đừng giận chị."

- Em: "Dạ, em không giận đâu, chị nói đúng mà." *em nói nhưng thực chất vẫn có chút xíu hơi buồn, chứ chả giận gì nhỏ. Em tin nhỏ không có ý gì, không cố ý nói ra câu đó.*

- Nhỏ: "Vậy mua tặng chị đi. Lúc nãy hụt rồi, giờ em đền cho chị, chứ không có tặng gì hết á." Nhỏ lè lưỡi ra, cười rồi nói với em.

- Em: "Thiệt không? Em mua tặng chị nhen."

- Nhỏ: "Mua đền bù cho chị, chứ tặng cái gì."

- Em: "Dạ, tặng hay đền gì cũng được."

- Nhỏ: "Hì hì," nhỏ cười tươi. *lúc đó em chỉ muốn hôn cho một cái*

Xong rồi, cũng trả tiền xong xuôi. Tổng thiệt hại 8000 baht. Nhưng em thấy vui lắm, chả thấy buồn. Ai nói dại gái thì em chịu. Xong em mang tới chỗ nhỏ.

- Em: "Giờ để trong hộp hay khui ra?"

- Nhỏ: "Để trong hộp, tối về chị khui."

- Em: "*chu mỏ ra* Hôn đền bù lúc nãy." Em bắt đầu cà rỡn.

- Nhỏ: "Không bao giờ." Nhỏ nghênh mặt lên ra vẻ sang chảnh.

- Em: "Hè hè. Không thì thôi."

- Nhỏ: "Bleu bleu..."

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Nhân Vật Phản Diện Hoàng Tử Ba Tuổi Rưỡi
BÌNH LUẬN