Logo
Trang chủ
Chương 40: NHẪN!!!

Chương 40: NHẪN!!!

Đọc to

Đến giây phút đó, em cảm thấy hồi hộp và rất căng thẳng. Tay chân em bắt đầu hơi run rẩy. Và cảm giác thừa thãi, không biết đặt hai tay vào đâu cho yên. Em vẫn nhìn về phía nhỏ. Nhỏ vẫn nhìn về phía em.

Nhìn nhau mà cả hai không nói được câu nào. Mặt nhỏ ửng hồng. Môi mím chặt, nhỏ nhìn em, khẽ kiễng gót chân về phía em. Đầu nghiêng về phía bên trái, mắt bắt đầu nhắm lại. Rồi bỗng dưng nhỏ dừng lại. Nhìn thẳng mặt em... Rồi...

Khẽ lắc đầu... Bĩu môi, ra vẻ từ chối...

Chắc có lẽ là nhỏ không muốn hôn vào giờ phút này, hoặc thời điểm này, nhỏ chưa sẵn sàng chăng? Em thầm hỏi.

Lúc đó em cũng chỉ biết cầm chặt tay nhỏ. Tay nhỏ bỗng dưng lạnh ngắt, lạnh nhất từ trước tới giờ. Em lơ mơ, không biết chuyện gì đang xảy ra, trong đầu chỉ hình dung và tưởng tượng ra những tình huống, những nguyên nhân tại sao bỗng dưng nhỏ hành động khó hiểu như vậy. Lúc thì như chuẩn bị sẵn sàng, nhưng cuối cùng thì lại hành động như vậy.

Trong ánh mắt nhỏ, em cảm nhận được nhỏ đang lo lắng điều gì đó. Em vẫn còn đang nắm tay nhỏ. Em kéo tay nhỏ và dẫn xuống sân khấu, chấp nhận chịu thua cuộc. Em không muốn làm những chuyện nếu như nhỏ không thích. Và lần này, nhỏ không cho em nắm tay luôn.

- Nhỏ: "Cậu để chị tự đi xuống được rồi." Nhỏ bỗng nhiên trở nên căng thẳng.

- Em: "Dạ..." Em bất ngờ với cả nét mặt và thái độ của nhỏ với em lúc bấy giờ...

Rồi cả em và nhỏ cùng im lặng. Im lặng từ lúc xuống sân khấu kể cả cho đến khi tới gian hàng ăn uống. Tình hình cả hai vẫn đang trong im lặng. Em mới tìm cách phá đi bầu không khí im lặng hiện tại.

- Em: "Chị ăn gì? Em gọi cho."

- Nhỏ: "Ăn gì cũng được. Cậu gọi cho chị luôn."

- Em: "Dạ, chị đợi em một xíu, em tới kia đổi coupon (không biết viết đúng lỗi chính tả không nữa) rồi em mang ra."

(Ngoài lề: Ở các "háng" (trung tâm mua sắm) bên Thái, nhiều trung tâm khi tới gian hàng ẩm thực, khách hàng sẽ phải mua coupon thay cho tiền mặt, tại các quầy đổi, ăn bao nhiêu đổi bấy nhiêu, lỡ ăn không hết, thì có thể đổi ngược lại từ coupon sang tiền mặt lại được)

Em mua cho em một phần gỏi đu đủ (tiếng Thái gọi là "som tam" ส้มตำ) ăn chung với xôi, em thích nhất món này. Lần nào qua Thái, em cũng đều ăn cho được món này. Và gọi nhỏ một phần bún xào (tiếng Thái đọc là "pad thai" ผัดไทย) và cả hai món đều cay, em thích ăn cay, đồ ăn Thái, cay cỡ nào em cũng nuốt được hết.

Mang tới nơi, thấy nhỏ vẫn ngồi thẫn thờ, nhìn về phía xa xa. Và vẫn cảm giác cũ, em cảm thấy nhỏ đang lo lắng một điều gì đó, mà lúc đó em vẫn không thể hiểu được (sau này em mới hiểu, em sẽ giải thích và kể lại chi tiết sau). Em đứng quan sát một lúc, thấy nhỏ vẫn trong tâm trạng như vậy, không có gì thay đổi, nên em mới mang đồ ăn tới.

- Em: "Bún xào của chị nè." *em cười tươi nhất có thể, nhằm xóa tan đi bầu không khí lạnh ngắt đến phát sợ này*

- Nhỏ: "Uhm, chị cảm ơn. Cậu ăn gì vậy?" *nhỏ hỏi với gương mặt buồn thiu*

- Em: "Dạ, em ăn gỏi với xôi. Chị ăn đi để nguội."

Rồi cả hai ngồi ăn. Nhỏ vừa ăn, vừa hít hà, vừa thút thít. Chắc có lẽ là cay quá, em đoán vậy... Em tính hỏi thăm nhưng lúc ngẩng mặt lên, thì em thấy nhỏ nước mắt đang rơi. Em giật mình. Tại sao mọi chuyện lại quay ngoắt 180 độ như vậy chứ. Lúc mới vào trung tâm mua sắm, vui vẻ biết bao nhiêu, thì giờ này, mọi chuyện trở nên căng thẳng đến như vậy? Tại sao chứ? Tạm gác mọi câu hỏi hoài nghi, em quay sang hỏi nhỏ.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Võ Đạo Độc Tôn
BÌNH LUẬN