- Em: Em nói thật mà. Chị bắt em chứng minh. Thế giờ chị muốn xem chứng minh bằng lý lẽ hay bằng hành động.
- Nhỏ: Tùy cậu.
- Em: Vậy em chọn bằng hành động.
Dứt lời xong, em tiến tới bế nhỏ, đi thẳng xuống biển. Mặc cho nhỏ í ới kêu.
- Nhỏ: Thả ra, chị không biết bơiiiii!
- Em: Em biết bơi mà. Lo gì.
- Nhỏ: Nhưng chị không biết bơiiiii!
- Em: Thế chị tin em không? Hehe.
- Nhỏ: Không tin. Không thèm tin.
- Em: Sao chị lại không tin? Em có làm gì đâu.
- Nhỏ: Ai biểu cậu nhìn mấy đứa con gái khác. Mà không nhìn "người khác"!
- Em: Nhìn người nào?
- Nhỏ: Không biết, muốn nhìn ai thì nhìn.
- Em: Vậy từ giờ trở đi, em chỉ nhìn ngắm mỗi chị thôi nghen.
- Nhỏ: *đỏ mặt* Ai cho mà nhìn. Mà ngắm.
- Em: Em vẫn cứ thích ngắm, làm gì nhau.
- Nhỏ: Kệ cậu.
- Em: He he. Vậy em mặc định là chị đồng ý rồi.
- Nhỏ: *im lặng*
- Em: Mà bây giờ em mới biết chị không biết bơi.
- Nhỏ: Kệ, không biết bơi thì sao?
- Em: Sao đâu, khó tính ghê. He he, chị muốn học bơi không? (Mười người thì hết mười một người đều sẽ hỏi câu này giống em).
- Nhỏ: Dạy free chứ?
- Em: Tất nhiên.
- Nhỏ: Vậy thì học.
Rồi sau đó, em và nhỏ quần quật với nhau ngoài biển, để thực hiện nhiệm vụ tập bơi cho nhỏ. Cảm giác tập bơi cho người mình thích thì chắc là sung sướng như thế nào rồi chứ gì?
Và sự hờn dỗi lần này của nhỏ cũng khiến cho em vui nhiều hơn, thêm niềm tin nhiều hơn. Và có thêm một tia hy vọng giữa mối quan hệ của em với nhỏ. Hy vọng mối quan hệ sẽ tốt đẹp hơn, tiến triển xa hơn mối quan hệ hiện tại. Osin cấp cao và con gái sếp tổng.
Đôi khi cũng tự hỏi, những giây phút hạnh phúc như thế này sẽ kéo dài được bao lâu, mấy ngày, mấy tháng, mấy năm? Mấy phút hay mấy giây, hay chỉ là hạnh phúc thoáng qua chốc lát? Và em cũng chỉ biết tận hưởng từng phút giây được kế bên nhỏ. Trao cho nhau những niềm vui, những hạnh phúc mà không phải lúc nào cũng sẽ trải qua.