Buổi tối hôm đó, em và gia đình nhỏ ở lại Pattaya để dự tiệc cùng các sếp (mấy ông bụng bự của các công ty đối tác, khách hàng của công ty mẹ tại Thái Lan). Không khí buổi tiệc vô cùng sang trọng, được tổ chức ngoài trời, ngay sát bãi biển (cũng gần chỗ em và nhỏ dạo chơi chiều hôm đó). Các vị khách khác đều đã có mặt. Và nhân vật chính của buổi tối, nhỏ cuối cùng cũng xuất hiện (Sếp tổng và vợ sếp tổng không đi cùng). Nhỏ vẫn đẹp như mọi khi, đẹp ở mọi góc nhìn. Không chỉ em, mà cả những vị khách khác cũng vô tình hay cố ý, đều lén đưa mắt nhìn nhỏ. Điều này khiến em không cảm thấy thoải mái chút nào, dù cho đến giờ phút này, em vẫn chưa là gì của nhỏ...
Buổi tiệc được chia làm ba phần. Phần một: Các quan khách lên chia sẻ cảm nhận về công ty, giới thiệu bản thân, vân vân. Phần hai: Tiệc tối. Phần ba: Khiêu vũ, nhảy nhót các kiểu.
Phần một và hai diễn ra suôn sẻ và bình thường. Em ngồi cạnh nhỏ, chăm sóc nhỏ từng chút một, và nhỏ cũng vậy, gắp thức ăn, rót nước cho cả hai. Em cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Không biết nhỏ có cùng cảm giác với em không? Hay chỉ mình em cảm thấy như vậy.
Đôi lúc em vẫn tự hỏi, liệu đây có phải là tình cảm đến từ cả hai phía hay không? Hay chỉ là những ảo tưởng và rung động nhất thời của riêng em?
Về bữa tiệc, sau khi xong phần một và hai, các quan khách đều đã ăn uống no say. (Ở Thái, trong những buổi tiệc thế này, người ta ít uống bia, mà chủ yếu uống rượu với đá. Về khoản bia rượu thì Việt Nam mình phải gọi Thái Lan bằng cụ). Và phần ba bắt đầu. Tiếng nhạc du dương vang lên. Trên sân khấu, ban nhạc đã sẵn sàng chơi những bản nhạc nhẹ nhàng để các vị khách có thể mời bạn nhảy. Ai nấy đều tỏ ra thích thú, thi nhau bắt cặp và nhảy rất hào hứng. Ban đầu là khiêu vũ, sau đó là nhảy tự do.
Từ nhỏ tới lớn em có biết nhảy đầm là cái quái gì đâu! Nói chung là không biết nhảy nhót gì sất. Lúc mọi người bắt đầu, em chỉ ngồi ăn và xem thôi. Nhỏ ngồi cạnh em, ăn uống và trò chuyện. Chỉ cần như vậy là em đã thấy vui và hạnh phúc lắm rồi. Ước gì mọi chuyện cứ kéo dài như vậy, đừng ai xen vào thế giới riêng của em và nhỏ thì tốt biết mấy...
- Xin lỗi, anh đã có ai nhảy cặp chưa ạ?
Em quay lại thì thấy một cô gái đang đứng sau lưng em. Cô ấy nhìn em và đưa tay ra, như đang mời nhảy. (Chắc là con gái của một sếp nào đó của công ty đối tác, hoặc là đại diện cho công ty nào đó, em cũng không rõ). Em định từ chối.
- Em: Xin lỗi, tôi không biết nhảy.
- Em sẽ giúp anh nhảy.
Cô gái kéo em ra ngoài khi em chưa kịp từ chối. (Con gái Thái bạo dạn hơn con gái Việt Nam thì phải, theo em thấy là vậy).
Em giật mình, một phần vì trước giờ không biết nhảy, một phần vì người đang ngồi cạnh em. Lúc bị kéo ra ngoài, em lén nhìn nhỏ với ánh mắt vô tội, kiểu như bị hại vậy. (Mà em đúng là bị động thật). Như thường lệ, em nhìn về phía nhỏ, nhỏ lại quay lưng đi hướng khác. Em bối rối vô cùng.
Thế là em bị cuốn vào nhiệm vụ nhảy đầm. Một người không biết gì về nhảy đầm như em chỉ biết đứng và làm theo những gì cô bé kia hướng dẫn.
- Anh đặt tay lên đây nè.
Cô bé nắm lấy tay phải của em đặt lên vai, tay trái ôm ngang eo.
- Còn bước chân thì anh cứ bước và di chuyển theo em. Em bước chân nào thì anh cứ tiến hoặc lùi theo em, sang trái hoặc sang phải theo em. Vậy là xong. Anh thấy dễ không?
- Em: Khó! Trước giờ anh không biết nhảy.
- Anh cứ tập dần dần đi. Không khó lắm đâu. À, anh chưa biết tên em. Em tên P*. Còn anh tên gì?
- Anh tên *T. Người Việt Nam.
- P*: Đùa, haha, anh xạo quá!
(Cái này em không tự cao tự đại hay khoe khoang gì đâu. Nhưng mỗi lần em đi Thái thì 99,9% mọi người đều nghĩ em là người Thái. Lúc nói chuyện với người Thái, hầu như không ai nhận ra em là người Việt, kể cả những người lái taxi hay bạn bè của em bên Thái. Chắc ai nói em chém gió thì em chịu).
- Em: Anh nói thật mà. Nếu anh là người Việt thì sao?
- P*: Thì kệ anh.
Em và P* vừa nhảy (thật ra chỉ có P* là nhảy, em chỉ đong đưa như khúc gỗ trôi sông), em vừa nói chuyện với P* nhưng tâm trí vẫn hướng về nhỏ. Em cứ nhìn về phía nhỏ xem có động tĩnh gì không. Nhưng nhỏ vẫn ngồi uống một mình, gương mặt có vẻ không vui.
- P*: Anh nhảy với em mà nhìn đi đâu đó?
- Em: Có đâu, đang nhảy bình thường mà.
- P*: Vậy anh là người Việt Nam thật hả?
- Em: Ừm.
- P*: Sao lại biết tiếng Thái vậy?
- Em: Anh học tiếng Thái.
- P*: Sao lại chọn tiếng Thái?
- Em: Tại anh thích con gái Thái. *Em giả bộ trêu, nhìn thẳng vào mắt P**
- P*:...
P* dậm chân em một cái rõ đau. Em giật mình, vấp chân và ngã về phía P*. May mà P* đỡ kịp, nếu không em vồ ếch mất, nhục chết.
Và cứ như vậy, em và P* vừa lắc lư nhảy, vừa trò chuyện. Vì tiếng ồn và tiếng nhạc, nên em phải ghé sát tai P* mới nghe được. Mỗi lần ghé sát tai nhau nói chuyện là em lại sởn gai ốc. Em lén nhìn về phía nhỏ, nhưng nhỏ vẫn quay lưng về hướng khác, vờ như không quan tâm. Nhưng khi nói chuyện với P*, em vẫn có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình. Lạnh cả sống lưng.
Và lần này cũng vậy, em quay lại thì không thấy nhỏ ngồi ở vị trí cũ nữa. Em đảo mắt một vòng, vẫn không thấy đâu. Nhưng nhìn lại lần nữa thì thấy nhỏ đang nhảy với một anh chàng nào đó. Cũng đẹp trai, chắc đẹp trai hơn em...
Lần này, em lại ở vào vị trí của nhỏ lúc nãy.
Lần này, mắt em chỉ nhìn về phía nhỏ.
Và lần này, nhỏ lại nhìn về phía em, cười rất tươi.
Cái quái gì thế? Khó hiểu thật. Chắc giờ em mới hiểu cảm giác của nhỏ lúc nãy. Mặt em lúc này chắc cũng giống nhỏ, không cảm xúc, không diễn tả được, khi thấy nhỏ ôm eo một người, mà người đó không phải là em. Và em cũng đang ôm eo một người, người đó cũng chẳng phải là nhỏ...
Cảm giác tréo ngoe!!
- P*: Tập trung nhảy đi, nếu không muốn bị dẫm chân lần nữa.
- Em: Ừm, anh biết rồi.
Đây có phải là cảm giác ghen tuông hay giận hờn vu vơ không? Em ôm eo P* và nhảy nhiệt tình hơn lúc trước, di chuyển nhiều hơn và chủ động hơn. Nhưng tất nhiên, mắt em vẫn chỉ hướng về phía nhỏ.
Trái ngược với những lần trước, em nhìn nhỏ, và nhỏ nhìn em. Trò chơi đấu trí kết thúc, và người thua cuộc là em. Em chấp nhận thua cuộc, chấp nhận giơ cờ trắng khi không thể tiếp tục nhìn thấy cảnh nhỏ đang nhảy múa bên cạnh người khác.
- Em: Cho anh dừng lại nhé. Anh không nhảy nổi nữa.
- P*: Sao vậy? Anh mệt rồi hả?
- Em: Ừm. Anh có chút chuyện cần giải quyết.
- P*: Vậy anh phải hứa với em một chuyện.
- Em: Chuyện gì? Sao cũng được.
- P*: Nếu sau này em có đi Sài Gòn, thì dẫn em đi chơi một ngày.
- Em: Ừm, chuyện nhỏ.
Hứa xong, em chào tạm biệt P* và quay lại chỗ ngồi cũ, ngồi đó đợi nhỏ. P* nhanh chóng tìm được bạn nhảy mới, em cũng không quan tâm lắm. Em ngồi nhìn nhỏ và bạn nhảy của nhỏ nhảy mà muốn phát điên, giờ em mới thấy phục sự bình tĩnh của nhỏ lúc nãy. Rồi em cũng đến giới hạn chịu đựng. Em đứng lên:
- Em: Xin lỗi, cho tôi mượn bạn nhảy của anh một chút được không?
- Ok, được thôi.
Mọi chuyện cũng không quá khó khăn. Em ôm nhỏ và tiếp tục điệu nhảy.
- Em: Mình về khách sạn thôi. Khuya rồi.
- Nhỏ: Ừm. Về thì về.
Suốt quãng đường từ chỗ tổ chức tiệc, không ai nói với ai câu nào. Không ai mở miệng trước, cả hai im lặng. Hầu như không ai muốn nhắc đến chuyện nhảy nhót vừa rồi. Sự im lặng kéo dài cho đến khi em và nhỏ về tới Bangkok. Suốt cả quãng đường từ Pattaya về Bangkok, không ai nói với ai lời nào. Nhỏ lái xe, còn em ngồi bên cạnh. Sự im lặng vẫn tiếp diễn.
Rồi đến buổi tối ngày hôm sau, buổi tối cuối cùng em ngủ lại trước khi về Sài Gòn vào sáng mai.
Tối hôm đó, em, nhỏ và gia đình nhỏ được sếp tổng dẫn đi ăn ở gần khu trung tâm mua sắm Siam Paragon (chỗ này to thì thôi rồi, ai muốn biết thì cứ google search, hầu như khách du lịch Việt Nam nào qua đây cũng ghé). Ăn chán chê no nê xong thì về.
Về tới phòng chắc khoảng chín giờ tối, mọi người chia tay nhau, ai về phòng nấy. Em tranh thủ soạn đồ, chuẩn bị hành lý để ngày mai ra sân bay. Sắp xếp đồ đạc tắm rửa xong chắc khoảng mười giờ tối. Em tắt đèn đi ngủ.
- Cốc! Cốc! Cốc!
Có tiếng gõ cửa phòng em.
- Em: Ai vậy ạ?
Không có tiếng trả lời. Em ra mở cửa và thấy nhỏ đang đứng đợi ở ngoài.
- Em: ủa, chị chưa ngủ hả?
- Nhỏ: Ừm, chị không buồn ngủ.
- Em: Dạ, có chuyện gì không chị?
- Nhỏ: Có, chị vào phòng cậu được không?
- Em: Như vậy có tiện không?
- Nhỏ: Cậu cứ như thế mãi. Hèn gì tới giờ vẫn ế.
Nói rồi nhỏ đi thẳng vào phòng em, mặc cho em có đồng ý hay không (mà cũng đúng, đây là nhà của nhỏ mà). Vào phòng, nhỏ tiến tới ghế ngồi đợi em. Nhìn sắc mặt hơi căng thẳng và có chút gì đó buồn buồn. Em không biết bắt chuyện gì, lại hỏi câu hỏi vừa mới hỏi xong.
- Em: Có chuyện gì không chị?
- Nhỏ: Cậu không còn câu hỏi nào khác hả?
- Em: Dạ. Tại em thấy chị kì kì, lạ lạ.
- Nhỏ: Kì lạ gì? Có cậu mới là người kì lạ.
- Em: Em có gì đâu mà kì lạ.
- Nhỏ: Thế chuyện hôm trước ở gian hàng triển lãm, rồi chuyện ở buổi tiệc, cậu giải thích thế nào?
- Em: Em xin lỗi mà, mọi chuyện là em sai. Nhưng...
- Nhỏ: Hôm trước cậu bảo cậu chỉ ngắm chị thôi mà, rồi tối hôm qua, cậu lại bỏ chị đi nhảy đầm với người khác.
- Em: Em xin lỗi, tại tối hôm... Em... Em không biết phải xử trí sao cả.
- Nhỏ: Giờ chị liệu có tin được lời cậu nữa không đây?
- Em: Dạ, em sẽ làm cho chị phải tin em.
- Nhỏ: Cậu trước giờ chỉ vậy, chỉ giỏi nói.
- Em...
Nhỏ vừa nói xong, chả biết ma xui quỷ khiến thế nào, hay cái lá gan chuột nhắt của em bỗng dưng phát điên lên. Em tiến tới ôm nhỏ vào lòng, và hôn nhỏ. Nụ hôn môi đầu tiên giữa em và nhỏ. Mặc cho nhỏ có cho hay không cho, có đồng ý hay không đồng ý.
Đó là giây phút hạnh phúc nhất của chuyến đi. Cả hai thân thể như hòa chung lại với nhau, em cảm nhận được từng hơi thở, từng nhịp đập của con tim, từng mùi hương tỏa ra từ nhỏ, từng cái ôm siết chặt. Em sẽ nhớ mãi phút giây đó. Và như lẽ thường, em đưa tay lên cởi... Nhưng...
- Nhỏ: Đừng, mình chỉ nên dừng lại ở đây thôi.
- Em: Tại sao?
- Nhỏ: Mọi chuyện nên có giới hạn của nó. Chỉ nên dừng lại tại đây.
- Em:...
Rồi em tiếp tục hôn nhỏ, và cả hai lên giường của em, nằm ôm lấy nhau và tâm sự. Phút giây hạnh phúc nối tiếp hạnh phúc. Em và nhỏ chỉ đơn giản nằm bên nhau, ôm nhau thủ thỉ như một cặp đôi yêu nhau thật sự.
- Nhỏ: Chị có chuyện muốn nói với cậu.
- Em: Dạ
- Nhỏ: Chắc cậu còn nhớ hôm bữa đi The Mall B* chứ?
- Em: Dạ, nhớ. Em còn hận từ hôm đó tới giờ. Nên nếu không là hôm đó vừa được hôn chị, lại vừa được quà nữa rồi.
- Nhỏ: Vậy là cậu tiếc vì không được cặp nhẫn chứ gì. Xì. *Nhỏ làm mặt giận*
- Em: Chứ sao, tiếc quá trời luôn. Không là có nhẫn đeo rồi. Hehe.
- Nhỏ: Chỉ vậy thôi hả?
- Em: Nhưng tiếc là không được hôn chị sớm hơn. Nên hôm nay em hôn bù phần hôm trước nữa. *Em chu miệng tính hôn lần nữa, nhưng bị nhỏ đẩy ra*
- Nhỏ: Tham lam.
- Em: Thế sao hôm đó chị lại dừng cuộc chơi vậy?
- Nhỏ: Tại... Chị thấy có người đang theo dõi chị... Anh lái xe đang đứng gần chỗ đó. Nên chị không thể. Chị không muốn mọi người biết chuyện. Chị không muốn.
- Em: Dạ, em hiểu. Thế sau đó sao chị lại khóc?
- Nhỏ: Đồ ngốc. Thế cũng hỏi nữa. Cậu ngốc thiệt hay cố tình giả ngốc vậy?
- Em: Em không biết thiệt mà.
- Nhỏ:... *Không trả lời, nhưng lại trườn lên hôn nhẹ lên môi em*
- Em: *Phê như con tê tê*
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tâm sự chuyện tình đẹp nhưng đầy đắng cay!!!