Logo
Trang chủ
Chương 53: DỪNG LẠI HAY TIẾP TỤC!!! ( P3 )

Chương 53: DỪNG LẠI HAY TIẾP TỤC!!! ( P3 )

Đọc to

Lúc nào cũng vậy, nhắn tin với nó chỉ hại não với bao hài thôi. Rồi em ngủ một giấc để quên hết đi mọi thứ.

Nằm đánh một giấc tới khoảng 5 giờ chiều, ngủ dậy còn cà ngơ cà ngác, thì nhớ có hẹn với H* nên tắm rửa thay đồ sạch sẽ thơm tho, chạy con ngựa sắt tới gặp nó trả món nợ ân tình (gửi quà) cho xong. Tới nơi, nhìn từ xa đã thấy nó đứng đợi rồi. Nhìn thấy em, nó cười tươi như hoa.
- H*: Hế lô anh trai, đi Thái về đẹp trai dữ.
- Em: Khỏi nịnh, anh biết là anh đẹp trai rồi.
- H*: Sao đi Thái mà em nhắn tin không thèm trả lời??
- Em: Anh bận công việc, ngập đầu luôn. Không có thời gian. – Em ngụy biện.
- H*: Xạo, bận chuyện gì mà không có thời gian nhắn tin cho em một tin.
- Em: Anh bận thiệt mà, bận lựa mua quà cho em nè.
- H*: Chứ không phải muốn bị phá tờ rinh đời trai hả?
- Em: Đạp cho phát giờ. Muốn gì?
- H*: Quà đâu? - Nó xòe tay ra.
- Em: Nè, không được chê nghe. (Em mua cho nó lọ nước hoa của Thái, chả biết thơm không nữa.)
- H*: Thank you anh trai.
- Em: Em gửi cái này cho T* luôn. Em nhờ H* gửi quà giúp bé T*, dù gì hai đứa nó cũng là bạn thân.

Bỗng chốc, em thấy mặt H* khựng lại một xíu và hình như có chút gì đó không vui. Chỉ trong một tích tắc nhỏ. Không biết có phải không. Hy vọng em đoán sai.
- H*: Sao anh không tự đi mà đưa cho T*?
- Em: Anh hơi bận công việc, thì sẵn tiện em đưa giúp luôn.
- H*: Ok, được thôi. *Trông có vẻ hơi miễn cưỡng* nhưng cuối cùng cũng nhận.

Vậy là xong chuyện quà cáp.
- H*: Giờ mình đi chơi đi. Mấy ngày hôm nay không có anh, em chả biết chơi với ai, buồn muốn khóc. - Rồi nó giả bộ làm mặt buồn, y như mấy đứa con nít vậy.
- Em: Em muốn đi đâu?
- H*: Đi ăn uống gì đó rồi đi lòng vòng dạo mát cũng được.
- Em: Vậy mình đi ăn hủ tiếu rồi đi lòng vòng khu quận 7 nghe?
- H*: Ô kê. Đi đâu cũng được, miễn là đi với anh là em vui rồi.

Em định nói: "Người yêu đâu? Sao không đi?", nhưng sợ nó với thằng người yêu còn giận nhau, nên thôi.

Dù gì cũng đang rảnh, với lại em cũng muốn đi với H* để giải tỏa stress, muốn kiếm chuyện gì đó vui vui để quên đi hết mọi chuyện ở Thái Lan. Đi với H* thì chắc chắn sẽ bao vui, bao hài với cái miệng của nó.

Rồi em với nó đi ăn uống, rồi chở nó đi vòng vòng khu quận 7, chụp hình ảnh ọt các thứ. Em làm phó nháy cho nó. Công nhận nó siêng chụp hình thiệt, rồi nói chuyện, tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, cười muốn banh nhà lồng.

Cảm giác đi với H* lúc nào cũng vui vẻ như thế. Ở bên H*, đầu óc mình lúc nào cũng được thư giãn, không phải suy nghĩ nhiều, không cần toan tính hay lo lắng những chuyện khác. Một cảm giác thoải mái mà không phải lúc nào cũng có được. H* luôn là người như vậy, lúc nào cũng ngây thơ, vui tươi, vui vẻ, luôn khiến cho người đối diện một cảm giác nhẹ nhàng, không áp lực hay có khoảng cách gì cả, và H* biết cách làm cho người khác mỉm cười.

Nhưng hình bóng nhỏ vẫn xuất hiện trong tâm trí em. Em vẫn chưa thể quên được nhỏ... Đúng là cố quên lại càng thêm nhớ...

Xong xuôi, em đưa H* về nhà. Kết thúc ngày đầu tiên sau khi trở lại Việt Nam. Cũng không đến nỗi tệ lắm. Tâm trạng cũng đã tốt hơn.

Về đến nhà, tâm trạng đã tốt hơn. Nhớ lại mấy câu nói của H* mà em thấy hài không chịu nổi. Và cũng nhớ đến những phút giây ở bên Thái cùng nhỏ. Đúng là nói dễ nhưng làm thì khó. Một bên là nhỏ, người lúc nào cũng khiến cho em như muốn phát dại, lúc nào cũng khiến cho em phải lo lắng, lúc nào cũng sợ mất nhỏ, và đôi lúc cũng khiến cho em hơi áp lực mỗi khi ở bên cạnh. Một cảm giác không an toàn...
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Thằng bạn tôi
BÌNH LUẬN