An toàn là gì? Và thế nào là không an toàn? Đến đây, chắc ai cũng hiểu, giữa em và nhỏ có một khoảng cách vô cùng lớn. Gia thế, địa vị, văn hóa hoặc kể cả ngôn ngữ. Những cản trở về ngôn ngữ, văn hóa... thì có thể thu hẹp hoặc xóa nhòa, giảm dần đi được. Nhưng về gia thế và địa vị xã hội, rõ ràng là một khoảng cách gần như rất xa. Đôi lúc khiến bản thân cảm thấy hơi chùn bước, mỗi khi nghĩ đến chuyện tiếp tục hay dừng lại.
Một cảm giác không an toàn mỗi khi bên cạnh nhỏ. Cảm giác sẽ hơi bị thua nhỏ một bậc. Cảm giác như thế, và thực tế đúng là như vậy. Có thể nhiều người sẽ nghĩ là đàn ông gì mà không có chí tiến thủ hay không có ý chí làm giàu. Hay đàn ông gì mà nhu nhược bla bla. Nhưng đôi khi nói và làm, lý thuyết và thực tế hoàn toàn cách xa nhau. Và đôi lúc thực tế sẽ rất phũ phàng đối với những gì mình nghĩ. Đừng mơ giữa ban ngày.
Và thực tế là em, chàng sinh viên mới ra trường đi làm được một thời gian ngắn, vô tình làm được việc, được ông chủ thương yêu (cứ tạm cho là như vậy đi) và thực tế vẫn đi làm công ăn lương cho ông chủ (sếp tổng) so với một cô gái xinh đẹp, tài giỏi, địa vị... thì thực tế nó phũ như vậy, nên cũng đừng trông mong gì ở một thằng sinh viên mới đi làm. (Bây giờ thì đã cứng cáp hơn nhiều rồi).
Đôi lúc phải lựa chọn giữa mạo hiểm và an toàn. Và tất nhiên nhiều người sẽ chọn con đường giống em. Chọn con đường an toàn cho bản thân, gia đình, sự nghiệp và cả những dự định cho tương lai. Lý trí chọn con đường an toàn, nhưng trái tim, và trong tiềm thức, vẫn đôi lúc muốn lầm đường lạc lối...
Rồi giai đoạn sau đó. Em vẫn làm việc bình thường. Vẫn chỉ biết cắm đầu cắm cổ làm việc, cố gắng phục vụ cho công ty, làm việc hết mình. Vì công ty và vì bản thân (được nhận lương thì cố làm việc hết sức, cho dù sếp tổng có con gái hay không có con gái). Và vẫn thi thoảng nhắn tin nói chuyện với T*, và gặp gỡ thường xuyên với nhóc H*. Được nghe những câu chuyện cười và tiếng cười đùa vui vẻ của nhóc H*, đôi lúc cũng khiến em tạm quên đi những ưu tư phiền muộn hay những nỗi nhớ nhung đối với một ai đó...
Và nhỏ, sau khoảng thời gian ở Thái Lan, em tạm thời làm theo lý trí mách bảo, không chủ động liên lạc với nhỏ (ngoại trừ về công việc, chỉ công việc mà thôi) và nhỏ cũng đối xử với em như vậy. Những phút giây nói chuyện hay được liên lạc với nhỏ, đó là những phút giây vô cùng quý giá và hạnh phúc. Con tim như thổn thức và đập nhanh hơn, mạnh hơn. Nhưng bề ngoài, em vẫn cố giữ một khoảng cách nhất định, để cho em, nhỏ và một số người liên quan không phải khó xử...
Mọi chuyện cứ diễn ra như nó vốn phải như thế, thời gian vẫn cứ trôi đi như bình thường. Cứ 60 giây thì lại mất đi 1 phút.
Em vẫn sống và làm việc theo hiến pháp và pháp luật, vẫn cơm ngày 3 bữa, vẫn sáng đi làm, chiều về phòng, cuộc sống vẫn cứ bình bình và êm đềm trôi đi một cách bình thường đều đặn và có phần tẻ nhạt như vậy. Và nó sẽ như vậy nếu như không có làn gió mới làm cho mọi việc trở nên dịu mát và thoải mái hơn. Không còn ngột ngạt và quá tẻ nhạt nữa...
- H*: Hey boy, đi chơi không?
- Em: Đi đâu?
- H*: Đi ăn mừng.
- Em: Ăn mừng gì?
- H*: Đi đi rồi em nói.
- Em: Không có đi bar hay uống bia ngen. Anh không muốn lại giống như hôm trước sinh nhật em đâu (lần sinh nhật đầu tiên của nó, lần mà em với thằng D* đánh lộn).
- H*: Lần này là ngoại lệ, em muốn uống.
- Em: Vậy anh không đi. Em đi một mình đi.
- H*: Vậy thôi, em sẽ đi một mình, tối nay em sẽ tới quán ***, anh không đi thì tùy anh, em không ép.
- Em: Uhm. Bye bye.
-...
Nó cúp máy luôn. Kệ nó, chắc nó lại nhõng nhẽo hay lại làm mấy trò mèo giống như lần trước. Chiều hôm đó, đi làm về, vẫn như cũ. Em về thẳng tới phòng, ngồi lấy đàn ra, tập gõ vài hợp âm. Tập đàn, ngắm trời, ngắm đất, ngắm về xa xa, nghĩ vu vơ và nghĩ về nhỏ. Nhỏ vẫn luôn trong tâm trí của em, nói quên nhỏ nhưng nói dễ làm thì khó. Cố quên lại càng nhớ...