Đề cập đến T* một chút, đúng là dạo này tôi ít liên lạc với em ấy. Phần vì không muốn nhớ, mỗi khi nhìn thấy T*, tim tôi lại khẽ loạn nhịp. Ngoại hình, tính cách, cách ứng xử của em đều gợi nhớ về "nhỏ" - người mà tôi từng hết mực yêu quý. Nghe tin D* đang tán tỉnh T*, tôi cũng bất ngờ như H*, và có lẽ cũng chung tâm trạng. Tại sao lại thế nhỉ?
Thằng D* thì ngay từ đầu tôi đã không ưa. Thêm việc nó đối xử tệ với "nhỏ" của tôi, càng khiến tôi thêm ghét. Việc nó cưa cẩm T*, nói thật, chẳng liên quan gì đến tôi. Nhưng cuối cùng, tôi lại không thể làm ngơ. Tôi chủ động liên hệ với T*, muốn gặp em.
Lần gặp này là lần đầu tiên kể từ ngày tôi về Việt Nam sau chuyến đi Thái. T* trông gầy hơn, ốm hơn trước, ít nói hơn, kiệm lời hơn, và có chút lạnh lùng hơn. Chỉ có một điều không đổi, thậm chí còn hơn trước, là xinh đẹp.
Trong lần gặp này, tôi có chút mất tự nhiên, ngại ngùng và khó xử. Tôi không thể nói chuyện thoải mái với T* như trước. Có lẽ T* cũng vậy. Tôi chỉ ngồi vuốt tóc, bẻ ngón tay, nhìn xa xăm. T* cũng chẳng khá hơn, chỉ ngồi nói chuyện, gãi tay, gãi chân, gãi đầu, xé vỏ khăn lạnh... Cảm giác thật kỳ lạ.
- Tôi: Dạo này sao rồi? Lâu không gặp em.
- T*: Dạ. Em cũng lâu rồi không gặp anh. À, cảm ơn món quà hôm trước anh tặng em nha, đẹp không. – T* khoe chiếc vòng tay tôi tặng.
- Tôi: Đẹp, nhờ tay em đẹp. Chứ cái vòng xấu quắc.
- T*: Đẹp thiệt mà.
- Tôi: Ừm...
Rồi lại im lặng... Tôi muốn hỏi về chuyện hẹn hò của T* và D*, nhưng không biết mở lời thế nào, và cũng chẳng có tư cách gì để hỏi. Cả hai cứ ngồi im lặng một hồi lâu, không biết phải nói gì nữa. Cứ ngồi im lặng, thi thoảng len lén nhìn nhau xem phản ứng của đối phương. Rồi ánh mắt chạm nhau, lại ngại ngùng tránh né, nhìn đi hướng khác, kèm theo chút xấu hổ.
Tôi không biết phải giải thích tâm lý của mình lúc đó như thế nào. Chỉ biết mọi thứ dường như thay đổi quá nhanh. Trước kia gần gũi thân quen đến dường nào, giờ đây mọi chuyện lại khác biệt đến vậy. Cuối cùng, để phá tan bầu không khí, tôi liều rủ T* đi bar uống bia. Lần đầu tiên tôi chủ động rủ người khác đi bar, dù tôi vốn rất ghét rượu bia. Nhưng không hiểu sao tôi lại rủ T* đi như vậy. Thôi kệ, dù sao cũng đi. Bao nhiêu người cũng đi bar, có ảnh hưởng đến ai đâu.
- Tôi: Mình đi bar chơi đi.
- T*: Bình thường anh có vào mấy chỗ đó đâu? Sao tự nhiên hôm nay lại rủ vào?
- Tôi: Tự nhiên muốn đi thôi. Đi với anh nha.
- T*: Dạ, mà anh uống dở ẹt, mắc công uống vào lại say nữa.
- Tôi: Chưa biết ai hơn ai à.
- T*: ^^.
- Tôi: Thôi đi.