Rồi tôi và em ấy đi, ghé vào quán bar quen. Như bị ai nhập, tôi chủ động gọi một chai rượu rồi rót cho cả hai. Ngồi uống. Chắc T* thấy lạ, nên lay vai tôi.
- T*: Anh hôm nay bị sao vậy? Hôm nay anh lạ lạ.
- Tôi: Có gì đâu mà lạ, thì thèm rượu thì uống thôi.
- T*: Anh lạ thiệt mà. Bình thường anh ghét rượu bia gần chết.
- Tôi: Nhiều lúc ghét nhưng vẫn phải đối mặt với nó. Xem nó như thế nào. Cứ ghét rồi chối bỏ, thì đâu biết nó đáng ghét như thế nào.
- T*: Anh nói chuyện khó hiểu.
- Tôi: Anh bình thường. Có em mới khó hiểu.
- T*: Em khó hiểu gì?
- Tôi: Thì em khó hiểu, khó hiểu nhiều chuyện.
- T*: Chuyện em quen với D*?
- Tôi:... (Tôi không ngờ T* lại đi thẳng vào vấn đề như vậy, có phần khựng lại, thêm chút bia rượu, nên hơi chậm chạp.)
- T*: Mọi chuyện đều có lý do của nó, em biết mình phải làm gì. Mà chuyện em quen với ai, có liên quan gì tới anh không?
- Tôi:...
- T*: Không. Không liên quan đúng không? Anh đâu có liên quan gì đâu, anh chỉ hỏi vậy thôi đúng không?
- Tôi: Thì anh chỉ hỏi cho biết vậy thôi. (Tôi chỉ biết chống chế yếu ớt.)
- T*: ANH THÌ LÚC NÀO CŨNG VẬY, chỉ hỏi cho biết thôi.
- Tôi: Ừm, mà thật ra cũng là chuyện cá nhân của em, anh xin lỗi đã đi quá sâu vào chuyện cá nhân của em.
- T*:... – T* im lặng.
Và tôi cũng im lặng. Trong tiếng nhạc xập xình, thêm chút lâng lâng của rượu, và bầu không khí hiện tại. Hai con người ngồi trong bar, chỉ biết nhìn nhau, rồi quay mặt tránh né.
Tôi không hiểu, tại sao T* lại quen D*? T* thừa biết thằng này đang quen H*, cả hai đang là người yêu. Tại sao lại làm mọi việc rối tung như vậy? Trong phút giây đó, trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ ích kỷ. Việc H* chia tay D*, tôi xem như chuyện đáng mừng. Vì tôi tin nó chỉ xem H* như cuộc tình thoáng qua, chứ thật ra D* chẳng yêu thương gì H*. H* cũng không nên tiếc nuối gì thằng này. Xem như đó là việc tốt. Bây giờ, tôi cũng không muốn thằng này quen T*. Có lẽ do ích kỷ hoặc do nguyên nhân gì đó. Tôi không muốn thằng này đụng vào T*. Chỉ là suy nghĩ thoáng qua. Nhưng tôi tin tưởng tuyệt đối vào suy nghĩ này. Hoặc có thể lúc đó, tôi chỉ muốn trả thù việc D* đã đối xử tệ với "nhỏ". Lên kế hoạch không để T* rơi vào tay D*. Tất nhiên là chuyện sau này, hiện tại tôi không còn đủ tỉnh táo để lên kế hoạch gì.
Ngồi một hồi, chẳng biết phải nói gì. T* vẫn ngồi đó, thi thoảng uống rượu. Tôi chỉ biết tu rượu, để cố không đối diện với thực tại. Suy nghĩ vẩn vơ T* quen D* vì có cảm tình, hay có mục đích gì khác? Tại sao? Câu hỏi vô số, nhưng không có câu trả lời.
Rồi tôi gục lúc nào không biết. Chắc tại uống nhiều quá. Mà thế cũng hay, cứ uống để quên hết mọi thứ, không phải suy nghĩ gì thêm. (Tửu lượng của tôi kém vô cùng.)
Mở mắt, tôi nằm trong phòng quen thuộc mà lần trước đã nằm. Phòng của T*. Vội vàng thay quần áo, tắm rửa, để chạy đến công ty. Thì nhận được "mật thư" trên bàn. "Không cần vội, từ từ ăn uống đã, bánh mì em để trên bàn, ăn lót bụng xíu đi rồi hãy đi làm (hoặc không đi làm thì tùy anh). Nếu đi làm thì em đã chuẩn bị sẵn quần áo trên bàn, cứ lấy mà thay. Còn nếu không đi làm thì ở phòng đó, đợi em về. PS: Nhớ ăn bánh mì đó ^^".
Cứ tưởng chuyện này chỉ có trong phim Hàn Quốc lãng mạn sến sẩm, không ngờ mình cũng nhận được. Cảm giác vui, hạnh phúc và thích thú.
Cười một mình vài chục giây, rồi bay vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ, thơm tho rồi đi làm. Cả ngày vừa làm việc, vừa nhắn tin với T*. Cảm giác vui không tả.
- T*: Sáng nay anh dậy mấy giờ?
- Tôi: 7 giờ là dậy rồi. À, bánh mì ngon ghê.
- T*: ^^ thôi, anh làm việc tiếp đi, sếp la bây giờ.
- Tôi: Ok baby
- T*: Nói chuyện sau nha.
- Tôi: Yes, madam.