Rồi hăng say làm việc, chưa bao giờ lại làm việc hăng say và thích thú đến vậy. Chắc đang có chuyện vui.
- Tôi: Hù!!! Đang làm gì đó?
- T*: Hết hồn. Em đang làm báo cáo, còn anh đang làm gì đó.
- Tôi: Đang thở. He he.
- T*: Ờ vậy thở tiếp đi, biết vậy, tối hôm qua em bỏ lại quán, cho tắt thở luôn!!! >"<
- Tôi: Độc ác. Thế sao không bỏ lại quán luôn đi, đưa về làm gì?
- T*: Thôi, em làm báo cáo đây.
- Tôi: OK. ^^
Cứ thi thoảng nhắn tin qua lại, niềm vui chỉ có vậy thôi, cũng khiến tôi hạnh phúc lắm rồi. Để gây bất ngờ cho T*, tôi xin phép sếp về sớm 30 phút, chạy thẳng về phòng T*. Chuẩn bị nấu nướng đồ ăn thay lời cảm ơn đã đưa tôi về tối hôm đó. (Thật ra chỉ là viện cớ, tại sao lại về sớm, rồi chuẩn bị các thứ, tôi cũng không hiểu.)
Tôi quên mất rằng T* đang quen D*. Cũng vì lý do đó mà cả hai mới khó xử. Lúc đó hầu như tôi không nghĩ đến chuyện T* đang có người khác theo đuổi, đang quen người khác.
Về tới phòng, tôi dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị nấu bữa. Thì nghe tiếng T* về. Tôi nấp vào cửa, để hù T* gây bất ngờ. Cửa mở ra.
- Tôi: Hù!!!!!!
T* giật mình thiệt, la lên, ngã nhào về phía tôi, tôi cũng bất ngờ, không nghĩ T* lại giật mình đến vậy. Rồi ngã chồng lên tôi. Mọi chuyện nằm ngoài sự kiểm soát.
Bối rối, là tâm trạng của tôi lúc đó. Chắc T* cũng bối rối, vội vàng tách ra. Tôi tiếp tục làm việc. T* vội vàng chạy vào phòng, thay đồ mặc ở nhà.
Khi T* bước ra, ai cũng cảm thấy xấu hổ, ngại ngùng. Nên tôi phải mở miệng trước.
- Tôi: Em về sớm nhỉ? Anh đang chuẩn bị nấu gì đó ngon ngon để cảm ơn em, tối hôm đã đưa anh về.
- T*: Cảm ơn gì trời, không sao đâu.
- Tôi: Anh muốn cảm ơn thiệt mà, để anh nấu món gì đó ngon ngon, trổ tài làm bếp cho em xem.
- T*: Anh mà cũng biết nấu ăn hả?
- Tôi: Chuyện nhỏ. Hôm nay sẽ nấu lẩu Thái phục vụ em.
- T*: Biết nấu không đó?
- Tôi: Biết mà, ngồi đó, để anh phục vụ tận răng.
- T*: Được.
Xóa tan được sự ngại ngùng. Tôi lao vào nấu ăn, T* cũng phụ lặt rau. Nhìn cái bếp nhộn nhịp và rộn ràng. Có không khí gia đình, lâu rồi tôi không cảm nhận được. Vừa nấu vừa trò chuyện, người làm việc này, người làm việc kia. Cảm giác hạnh phúc. Rồi xong được nồi lẩu. Chắc cũng được 8/10 điểm.
Hai đứa dọn ra chuẩn bị ăn thì điện thoại tôi rung. Đúng là trời đánh còn tránh miếng ăn. Tôi ra khỏi phòng nghe máy. Là số điện thoại của H*:
- H*: Alo, anh T*, anh đang làm gì đó?
- Tôi: Anh đang ở công ty, còn đang làm tăng ca...
Không hiểu lúc đó tại sao tôi lại nói dối như vậy, và mọi chuyện còn tệ hại hơn. Đúng lúc tôi trả lời thì T* mở cửa phòng bước ra...