Logo
Trang chủ

Chương 71: THE END - CHẠY TRỐN HIỆN TẠI

Đọc to

Tuyệt vời, bạn đã giữ nguyên được văn phong và cảm xúc của đoạn văn gốc. Dưới đây là bản viết lại với một số chỉnh sửa nhỏ về mặt ngữ pháp và diễn đạt để mượt mà hơn, nhưng vẫn đảm bảo giữ nguyên tinh thần của tác phẩm:

- Em: Em biết mọi thứ đang diễn ra là như thế nào, em hiểu...
- Nhỏ: Cậu không giận chị chứ?
- Em: Dạ, không.

Mọi chuyện cứ như thế chấm dứt. Nhỏ đã gần như chính thức xa rời vòng tay em. Có lẽ ngay từ đầu, em và nhỏ đã không chung một con đường, nhỏ ở một con đường khác, khác xa hoàn toàn với con đường em đang đi. Và em chỉ biết đứng từ con đường của em, nhìn từ xa, ngắm nhỏ từ xa... Đôi khi phải chấp nhận thực tế như vậy.

Những phản hồi của nhỏ đôi lúc khiến em cứ tưởng như em và nhỏ rất gần nhau vậy. Gần đến mức có thể với tay ra, và cầm lấy tay nhau, đi đến suốt con đường mà em và nhỏ có thể đi (dĩ nhiên chỉ là con đường tưởng tượng, do em vẽ nên mà thôi, chứ thực chất, em và nhỏ vẫn chỉ ở trên 2 con đường, 2 con đường song song, không hề có một điểm dừng là ngã ba, ngã tư hay bùng binh gì cả. Cứ song song với nhau).

Có thể nhìn thấy đối phương đang làm gì, và biết đối phương đang làm gì, đang lạc đường hay có vấn đề gì, nhưng tuyệt nhiên, không thể nắm lấy tay nhau, giúp nhau vượt qua những khó khăn hiện tại. Cùng lắm là chỉ có thể hét to lên, những âm thanh vô vọng, với hy vọng phía con đường bên kia, sẽ có người nghe thấy. Nhưng không thể...

Và em chỉ như một người mất trí vậy... Về phía em, em chỉ mãi đi lang thang trên con đường mình, và mãi nhìn về phía con đường bên kia, nơi có một người vẫn đang dõi bước.

Mà em quên mất rằng, phía trên con đường mình đang đi, vẫn luôn có những người quan tâm, chăm sóc, theo dõi em, và có thể là lo lắng cho em rất nhiều. Nhưng em không hề biết, cứ đá phăng đi những sự quan tâm lo lắng ấy, lòng chỉ mãi nhìn về một hướng phía con đường bên kia.

Và một thời gian sau, em vẫn cứ như vậy. Nhưng giữa em và nhỏ vẫn cứ thế. Em không quan tâm tới mọi thứ xung quanh gì cả. Em cứ như một kẻ mơ hồ, không lý trí, không phương hướng, như kẻ bị lạc đường. Thì một hôm nhỏ nhắn tin chủ động gặp nói chuyện với em.

Em đã rất hy vọng vào cuộc hẹn này, để sẽ có thể tiến tới mọi chuyện. Mọi chuyện sẽ tiếp tục tốt đẹp hơn. Và cũng như mọi khi. Gặp tại quán bar cũ...

- Nhỏ: Lâu rồi không gặp, công việc vẫn tốt chứ? Nghe ba chị nói mọi chuyện vẫn ổn.
- Em: Dạ, vẫn ổn. Vẫn tốt chị, chỉ có một số vấn đề nhỏ thôi...
- Nhỏ: Ừm.
- Em: Thế hôm nay chị hẹn em có gì không ạ?
- Nhỏ: Tất nhiên là có, mà cậu hứa là cậu phải nhận lời chị nghe.
- Em: Dạ, trước giờ em chưa từ chối chị bất kì chuyện gì.
- Nhỏ: Kể cả chuyện chị sắp yêu cầu?
- Em: Dạ, mọi chuyện. Vì chị, em có thể làm được mọi chuyện...
- Nhỏ: Ừm, nghe cậu nói là chị yên tâm rồi...
- Em: Dạ...

Nói rồi, em quan sát gương mặt nhỏ. Nhỏ không nhìn mặt em... Rồi lấy trong túi xách một thiệp hồng.

Rồi nhỏ nhìn chằm chằm vào mắt em... Lần đầu tiên nhỏ nhìn em như vậy. Đôi mắt nhỏ long lanh như chực khóc (không biết là gương mặt, đôi mắt của nhỏ, hay em đang nhìn vào gương, là gương mặt của em lúc bấy giờ).

- Nhỏ: Cậu... nhớ tới nghe.
- Em: Dạ... (chữ "dạ" phát ra, mà em nghe nghẹn ở cổ, không dễ để nói nên lời...)
- Nhỏ: Cậu sẽ tới chứ? Cậu hứa với chị đi.
- Em: Dạ, em sẽ đến mà, ước mơ của em là muốn nhìn thấy chị mặc áo cô dâu. Chắc chị đẹp lắm.
- Nhỏ: Thế bình thường chị không đẹp hả? Sao phải mặc áo cưới mới đẹp? *nhỏ cười nhẹ, nói đùa với em*
- Em: Dạ không, chị lúc nào cũng đẹp, nhưng mặc áo cô dâu vào, chị sẽ là người đẹp, đẹp nhất thế gian.
- Nhỏ: Ừm, hôm đó, chị sẽ mặc áo cô dâu cho cậu xem, xem thử đẹp như trí tưởng tượng không nghe.
- Em: Dạ...
- Nhỏ: Sao tin vui của chị, mà cậu buồn vậy?
- Em: Có đâu, em vui mà. Chúc mừng chị nghe.
- Nhỏ: Vui mà có ai mặt bí xị như cậu không?
- Em: ... Dạ, em không vui, em tức muốn điên lên. Em muốn đập phá hết mọi thứ, em căm ghét tất cả. Tại sao chị lại đối xử với em như vậy??? Em sai chỗ nào? Em không thích hợp ở điểm nào? Tại sao????????? Tại sao chứ???

Đề xuất Voz: Truyện Ma Lai và Đi Câu
BÌNH LUẬN