Không hiểu sao hôm nay Sếp tổng lại đề cập đến chuyện này. Đến nhanh hơn em dự tính. Chẳng biết là điềm xui hay điềm lành. Nhưng sự thật lúc bấy giờ là em đang dành tình cảm cho Nhỏ rất nhiều. Em muốn mối quan hệ này thực sự nghiêm túc, chứ không chỉ là không rõ ràng, nên em đành thú thật với Sếp tổng.
- Em: Dạ vâng. Cháu thích con gái bác...
Em nhìn phản ứng của Sếp tổng, vẫn thấy bác bình thường, không tỏ thái độ gì khác thường.
- Em: Dạ, cháu thích con gái bác thật sự.
- Sếp tổng: Ừm, cái này bác biết từ lâu rồi.
- Em: Dạ, bác...
- Sếp tổng: Bác nghĩ cháu nên dừng lại. Tập trung vào công việc thì tốt hơn.
Xong, mọi chuyện gần như chấm dứt. Ô sin cấp cao hay cấp thấp thì vẫn chỉ là ô sin thôi. Em chỉ là một thằng ô sin cấp cao không hơn không kém.
Mọi chuyện như đóng băng. Buổi nói chuyện hôm đó còn kéo dài, nhưng chỉ xoay quanh vấn đề công việc. Em cũng không nhớ đoạn hội thoại sau đó là gì. Nhỏ cứ như chiếc lá trôi trên dòng suối, càng ngày càng trôi xa khỏi vòng tay, tầm với của em.
Sau buổi nói chuyện với Sếp tổng, em thất vọng và buồn vô cùng. Vì em hiểu Nhỏ và gia đình của Nhỏ... Mọi chuyện trong gia đình đều có nguyên tắc hết rồi. Sau đó, em và Nhỏ vẫn gặp nhau và nói chuyện bình thường. Em không biết Nhỏ đã nói chuyện với bố mẹ chưa, em không chắc chắn. Nhưng những lần gặp sau, em cảm giác mình chỉ như một người vô hồn biết nói, biết cười.
Buổi nói chuyện ngày hôm sau với Nhỏ cũng là khoảng thời gian em và Nhỏ cố gắng níu kéo lại những khoảnh khắc, phút giây hạnh phúc còn sót lại...
- Em: Chị, em có chuyện muốn hỏi chị.
- Nhỏ: Chuyện gì vậy? Sao hôm nay mặt cậu căng thẳng vậy?
- Em: Lần trước em bảo sẽ cố quên chị, em đã cố. Nhưng không thể nào làm được.
- Nhỏ: Chị biết mà, bởi vì... Chị cũng không thể làm được. Chị cố quên em, nhưng không thể.
- Em: Chị nói thật chứ?
- Nhỏ: Thật, và chị cũng không hiểu tại sao...
- Em: Em... Em yêu chị.
Chẳng hiểu sao lúc đó em lại nói ra câu đó trước mặt Nhỏ. Mọi chuyện diễn ra ngoài tầm kiểm soát. Nhưng câu nói đó đã được cất thành tiếng rồi. Em chỉ biết nhìn Nhỏ và nói như vậy thôi, bất chấp kết quả thế nào, em cũng đã xem như lần đầu tiên tỏ tình chính thức với Nhỏ rồi.
- Nhỏ:... Không được đâu. Chị đã nói rồi, chỉ yêu thôi là chưa đủ. Chị không thể...
- Em: Không đủ? Thế em thiếu những gì? Chị nói đi.
- Nhỏ: Chị biết mọi chuyện khó hiểu, không thể giải thích được. Nhưng mọi chuyện vốn dĩ phải như thế.
- Em: Vốn dĩ nó phải như thế? Nghĩa là vốn dĩ em đã không thể nào là người yêu của chị được?
- Nhỏ: Ừm...