Nghe T* nói như vậy, em tự cảm thấy xấu hổ cho lòng mình. Và như để tăng thêm nỗi đau, và sự xấu hổ ấy, T* tiếp lời...
- T*: Em cũng biết được việc anh nói dối em...
- Em: ...
- T*: Em vẫn biết là anh nói dối chuyện anh thích em, em đâu có ngốc tới mức vậy.
- Em: Thế sao em không nói gì?
- T*: Tại vì đối với em, như vậy là hạnh phúc rồi. Chỉ cần được ở bên cạnh người mình yêu, được quan tâm, được lo lắng, chăm sóc cho người mình yêu, cho dù anh có nói dối hàng trăm hàng ngàn lần đi nữa. Nhưng chỉ cần anh đối xử tốt với em, là em hạnh phúc rồi.
- T*: Em biết nói ra những lời như vậy, sẽ làm anh đau lòng, nhưng em không có ý trách móc gì anh cả, em chỉ cần anh vui và hạnh phúc thôi. Như vậy là em hạnh phúc rồi. Em chỉ cần những phút giây hạnh phúc bên cạnh anh. Chứ em không muốn anh mãi cứ ủ rũ vô hồn như thế này. Anh phải đủ mạnh mẽ để vươn lên. Anh đừng như vậy hoài. Anh phải sống, phải nghĩ vì những người bên cạnh anh nữa chứ...
- T*: Em thật sự rất cần anh, anh phải vui vẻ lên, mạnh mẽ lên. Chứ anh cứ như thế này mãi. Em không yên tâm...
- Em: Thôi, em đừng nói nữa, em KHÔNG HIỂU ANH ĐÂU. Em về đi, anh cần ở một mình.
- T*: Anh...
- Em: EM VỀ ĐI! ANH MUỐN Ở MỘT MÌNH, EM HIỂU ANH NÓI GÌ KHÔNG??
- T*: Dạ, em có điều này muốn nói với anh... Anh là người quan trọng nhất với em... *rồi T* quay lưng đi đúng như yêu cầu của em...
Tại sao lúc đó em lại nói những lời như vậy, ngay cả bản thân em cũng không thể hiểu được mình. Ngay cả việc em làm sai, việc em nói dối T* như vậy, mà ngay cả một lời xin lỗi, em cũng không thể nói ra được với T*. Em quá ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân, không quan tâm đến cảm giác của những người xung quanh. Và không hiểu sao, em lại ngu ngốc, u mê, mù quáng đến như vậy. Phải chi lúc đó em sống mở lòng hơn, suy nghĩ chín chắn hơn, thì em sẽ làm lại khác, sẽ đối xử công bằng hơn với T*. Và có lẽ em cũng không xứng đáng để nói ra 2 chữ "công bằng". Em không xứng để nói từ đó...
Sau lần nói chuyện đó. Em và T* không liên lạc gì với nhau. Chỉ thi thoảng T* có nhắn tin hỏi thăm những câu đại loại như: "Anh đừng suy nghĩ nhiều nữa", "Đừng buồn nữa nghe anh"... Nhưng lúc đó, em quá chìm đắm vào chuyện tình cảm của nhỏ. Mà sống một cách như vậy, đối xử tệ với bản thân. Và đối xử tệ với những người xung quanh. Và những tin nhắn của T* chỉ giống như đường một chiều, chỉ có chiều đi, nhưng không có chiều ngược lại... Em chỉ đọc và quăng điện thoại vào một góc. Và những tin nhắn của T* cũng dần thưa đi. Rồi bắt đầu không còn liên lạc gì nữa. Cắt hẳn liên lạc với em. Và rồi cứ nhạt dần dần như thế...
Rồi em cứ sống một cuộc sống vô nghĩa, vô vị, không cảm xúc như vậy (kể từ ngày nhỏ báo tin lấy chồng), mẫu thiệp hồng hôm trước mà nhỏ đưa cứ như con dao cắt vào tim em vậy. Không thiết tha gì chuyện khác nữa, chỉ biết sống, làm việc, và ở phòng tự kỷ, vật vờ như một cái bóng.
Hình như khoảng đầu tháng 6, H* điện thoại báo là thủ tục đi du học đã xong hết rồi. Khoảng 1 tuần sau là sẽ khởi hành. Lúc này em cũng chỉ biết cầu chúc cho H* lên đường bình an thôi. Chứ không biết làm gì hơn. Ngày ra sân bay Tân Sơn Nhất, tiễn ẻm ra sân bay. Thì mới biết những chuyện mà đáng ra em phải nên biết sớm từ lâu. Em luôn mồm bảo H* là đồ ngốc. Nhưng thật ra, người ngốc nhất là em, chẳng bao giờ bản thân nhận ra là mình ngốc cả...
- H*: Em đi đây, qua Mỹ học vài năm rồi về.
- Em: Ừm, nước Mỹ đang yên ổn, em qua đó đừng có làm loạn nghe.
- H*: Đạp cho phát giờ.
- Em: Chỉ giỏi nói.
- H*: Nói nghe cái này trước khi em đi Mỹ, nói nghe chơi.
- Em: Chuyện gì vậy?
- H*: Anh có biết là đã có lúc, em yêu anh không?
- Em: Hả?
- H*: Hả cái gì? Dụ hoài mà có được đâu.
- Em: Hên mà giờ hết yêu rồi, chứ không là bây giờ anh yêu lại em rồi. *em cà khịa cho nó vui trước khi lên đường*
- H*: Thiệt không?
- Em: Giỡn.
- H*: Chứ anh tưởng em nói thiệt hả?
- Em: Cà chớn.
- H*: Em qua đó, mà không có bồ, tới lúc em về Việt Nam mà anh vẫn chưa có bồ, là em sẽ mở chiến dịch cua anh đó. Anh lo mà mau mau có bồ đi.
- Em: Ờ, qua đó ráng học cho tốt đi.
- H*: Dạ, cảm ơn anh.
Nãy giờ thấy lạ lạ, là không thấy T* ra sân bay tiễn H* lên đường. Nên cũng hơi bất ngờ. Mặc dù qua chuyện của T*, H* và thằng D*, thì mối quan hệ có chút không còn như trước. Nhưng dù sao cũng nên ra sân bay tiễn H* chứ. Nên thấy lạ, bèn hỏi:
- Em: Ủa, sao không thấy T* ra tiễn em?
- H*: Dạ,.. Chắc nó bận gì đó...
Nó trả lời em, nhưng quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt em, là em biết nó đang nói xạo em rồi, gì chứ con bé này, em thừa hiểu nó.
- Em: Em nói xạo anh phải không?
- H*: Không có thiệt mà.
Tự nhiên em thấy linh tính là có chuyện chẳng lành, nên tự nhiên em làm căng với H*
- Em: Có chuyện gì vậy? Em nói cho anh biết đi...
- H*: Dạ... Nhưng anh không được sốc... Không được mất bình tĩnh. Em xin lỗi, vì chuyện này đã không kể với anh.
- Em: Chuyện gì???
Tự nhiên em có một linh cảm rất rất không tốt. Không tốt một xíu nào, mà cảm giác lạnh sống lưng...
- H*: T* nó mất rồi...
Đề xuất Nữ Tần: Ta Tại Tu Tiên Giới Siêu Nghiêm Túc Dời Gạch