Rồi lúc đó em có mang một món quà nhỏ ra tặng cho T*. Chỉ là vòng đeo tay, có đính tên của T* bằng chữ cái thôi, chứ không có gì to tát lắm. Và lúc đó, em cảm nhận được niềm vui của T*. Nhìn T* lúc đó thấy vui lắm.
- Em: Vậy là tối nay em không đi chơi đâu đúng không?
- T*: Dạ, hỏi hoài.
- Em: Vậy em ở nhà, anh mua cái gì về nấu ăn, ăn mừng 8-3.
- T*: Dạ, vậy anh đi mua đồ, em ở nhà dọn đồ. *mỉm cười*
Xong ngày hôm đó, em cũng ở bên cạnh gần như trọn ngày. Khi ra về, T* nói với em:
- T*: Cảm ơn anh về ngày hôm nay.
- Em: Cảm ơn gì?
- T*: Kệ, em thích cảm ơn.
- Em: ờ.
- T*: Em thích hoa, hồi giờ chưa bao giờ được tặng hoa. Lần sau anh nhớ tặng hoa cho em. Không cần hoa đắt tiền đâu. Anh còn đi làm, mua hoa đắt lãng phí lắm. Anh mua hoa rẻ rẻ thôi cũng được. Chỉ tại em thích được tặng hoa thôi. Nên em mới mặt dày yêu cầu anh mua hoa tặng em như vậy. Chỉ cần anh tặng hoa cho em là được.
Thú thật, lần đầu em nghe lời yêu cầu, nói chính xác là lời năn nỉ của T*, em thấy vừa mắc cười, vừa thương, vừa quý T* lắm luôn. Lời đề nghị năn nỉ ngô nghê nhất mà em từng nghe. Và cũng nói lên được sự hồn nhiên nhưng biết suy nghĩ, biết lo cho người khác. Và cũng rất thật thà như vậy. Chả ai trên đời đề nghị mua hoa, mà còn nói thêm mua hoa rẻ thôi, mua hoa đắt lãng phí... Chắc chỉ có mình em là ngoại lệ quá T* ơi.
Đề xuất Tiên Hiệp: Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm (Dịch)