Sau 2 tháng nghỉ tại công ty cũ. Tôi cũng đã đầu quân cho một công ty khác. Với vị trí nhân viên Marketing, lương lậu chắc cũng đủ sống ở đất Sài Gòn. Từ phòng trọ đi tới công ty cũng gần, khoảng 15-20 phút chạy xe máy. Cũng tiện lợi. Mỗi sáng vẫn vác con "ngựa sắt" gắn bó suốt quảng đời sinh viên, chạy tới công ty. Nói chung cũng tương đối ổn định, không có gì quá khó khăn. Nhưng chỉ duy nhất một chuyện…
Sáng sáng, tôi phải chạy xe trên đường đi làm, đều phải chạy ngang qua phòng trọ, nơi T* đã sống…
Đến bây giờ, vẫn còn nhớ như in ngày đầu tiên đi làm tại công ty mới. Sáng ngày 8/6/2015, ngày đầu tiên đi làm, nên cố gắng đi làm thiệt sớm để không phải đi trễ ngay ngày đầu tiên. Lúc chạy ngang qua nhà T*, cảm giác kí ức như ùa về vậy (Không biết ai đã từng trải qua cảm giác đó chắc sẽ hiểu). Nó giống như một tia điện xẹt ngang qua mình vậy. Cảm giác giống như gặp lại người quen lâu lắm rồi không gặp. Mặc dù vẫn thường xuyên chạy ngang qua đây, vẫn buồn, cứ mỗi lần đi ngang qua đây, tôi đều dừng lại một lúc rồi mới lên xe đi tiếp. Và sáng nay cũng vậy… Đã như một thói quen.
Buổi sáng ngày hôm đó. Trời còn sớm tinh mơ, không biết là sương sớm hay là khói bụi của những người dân gần đó đốt rác vào buổi sáng nữa. Em đang dừng xe lại, đứng trước nhà cộng với sự mịt mù buổi sáng hôm đó. Cảm giác không thoải mái chút nào.
Nhớ lại cảnh trước đây, đã cùng có những khoảng thời gian hạnh phúc với T* tại chính nơi đây, thoáng qua cũng đã trôi đi hết.
- Anh tìm ai vậy?
- Dạ, không có gì, chỉ đứng đợi bạn xíu thôi…
- Ngày nào anh cũng đợi ở đây hả? Cứ thấy anh đứng ở đây hoài.
- Uhm, chắc là vậy.
- Thôi ngen, còn đứng nữa là tui báo công an à, lén lút theo dõi nhà người ta.
Chủ nhà hỏi vậy. (Chắc là người mới thuê). Rồi thôi, xách xe chạy đi. Cũng không dòm mặt người thuê mới nữa.
Cứ sáng nào cũng vậy, đều phải chạy ngang qua con đường đó… Là một lần phải tự mình đối diện với quá khứ… Và cho đến thời điểm hiện tại, mọi chuyện cũng khá hơn trước nhiều. Tạm thời, em sẽ cố không nhớ tới quá khứ, đã hứa với lòng rồi. Nhưng nói dễ làm khó. Tạm gác lại quá khứ!
Tới ngày hôm nay, tôi cũng đã làm việc lại được gần 2 tuần rồi. Sau 2 tháng về quê nghỉ ngơi và phụ giúp gia đình, nếu tính ra, tâm trạng cũng đỡ và tốt hơn thời điểm kia rất nhiều. Chí ít là vẫn còn có gia đình bên cạnh. Về nhà cũng phụ giúp gia đình buôn bán, bán xăng thôi. (Ở nhà có cây xăng ở quê, nên công việc cũng không nhàn lắm, nhà tự bán, không có thuê người ngoài, nên em về là lao vào bán xăng luôn).
Thời điểm ở nhà, ba má cũng có hỏi này hỏi kia, cũng tâm sự được nhiều chuyện, cũng thấy lòng nhẹ hơn. Còn nhớ buổi tối hôm đó (Lúc còn ở nhà) Ngồi nói chuyện với má. (Tôi có thói quen nói chuyện tâm sự với má nhiều hơn ba).
- Má: Bây giờ mày tính làm ở quê? Hay tính sao?
- Tôi: Dạ, cũng chưa biết, để ở nhà con bán xăng một thời gian, nghỉ ngơi rồi tính tiếp.
- Má: Ờ, mà sao công ty cũ không làm nữa, mà lại nghỉ? Có chuyện gì hả?
- Tôi: Dạ, cũng có xíu chuyện.
- Má: Uhm, tao cũng không hỏi nhiều làm gì đâu, để mày khó xử. Có chuyện gì đi nữa thì cũng ráng vượt qua.
- Tôi: Dạ.
- Má: Có chuyện gì thì cứ nói với má. Chứ mày nghĩ gì tao biết hết, đừng có mà giấu tao nghe chưa.
- Tôi: Dạ.