Tối Chủ Nhật, mình đến nhà em.
Mình vẫn nhớ rõ thói quen đi pub mỗi tối Chủ Nhật của em.
Lúc ấy là 9 giờ.
Đợi em hơn 3 tiếng đồng hồ.
Đốt gần hết gói thuốc thì em về.
Em bước xuống taxi, làm rơi chùm chìa khóa và cúi xuống nhặt.
Lúc ngẩng đầu lên thì em thấy mình.
Em và mình nhìn thẳng vào mắt nhau.
Em và mình cứ thế nhìn nhau hơn 10 phút.
Và bỗng nhiên nước mắt em rơi!
Mình thấy em khóc liền bước đến, ôm em.
Chả suy nghĩ gì cả.
Lúc đấy mình chỉ biết có em thôi.
Mình ôm em vào lòng.
Em càng vùng vẫy, mình càng ôm em chặt hơn.
Vùng vẫy một hồi, em đấm thùm thụp vào ngực mình, cảm giác như bao đau đớn, uất ức em đều dồn nén vào những cú đấm ấy!
Nước mắt em rơi như mưa, ướt hết cả áo mình.
Em ốm đi nhiều!
Tóc lại cắt ngắn ngang vai nữa!
Mình không dỗ em, cứ để em khóc.
Khóc ra em sẽ nhẹ lòng hơn.
Chờ cho em nín, mình rút khăn giấy ra lau nước mắt cho em.
Em vít cổ mình xuống và hôn.
Mình và em hôn nhau ngấu nghiến!
Mặc kệ xung quanh!
Hòa lẫn trong nụ hôn ấy là vị mặn của nước mắt và vị nồng của rượu…