Nhắn xong mình quẳng điện thoại qua 1 bên và đi tắm. Tắm táp xong, mình thay áo quần. Cầm điện thoại lên, không thấy em rep, mình cũng chả quan tâm nữa. Đút điện thoại vào túi, dắt xe đi ăn rồi đến công ty. Ừ thì mình có lỗi với em, nhưng những gì cần làm thì mình đã làm rồi. Không có mình thì em vẫn sẽ có thằng khác, không có em thì mình chết được à! Mình đong đưa, tán tỉnh những người con gái khác để quên em. Nhưng lúc thiếu vắng em, mình mới nhận ra rằng, tình cảm mình dành cho em đã không còn dừng lại ở mức bạn bè đơn thuần nữa. Nhưng lòng tự tôn của mình quá lớn, mình quyết không tìm em, chỉ để cho em thấy rằng, không có em, mình vẫn sống tốt!
Sau cái đêm ấy tầm 2 tuần. Chị Diệu nhờ mình qua cửa hàng đưa chị đi mua vải. Mình lúc đầu định không đi, vì mình không muốn chạm mặt em để cả 2 phải khó xử. Nhưng chị đã nhờ thì mình phải làm thôi! Chạy qua cửa hàng, không thấy chị, không thấy em. Mấy em nhân viên trong ấy thì quen mặt mình rồi nên chào mình lễ phép lắm. Mình rút điện thoại ra gọi cho chị. Tút…Tút…Tút…
- Chị đây Hoàng!
- Em đang ở cửa hàng rồi chị!
- Mày đợi chị 1 lát, 30 phút nữa chị về!
- Dạ
Mình đút điện thoại vào túi và ngồi vào bàn thu ngân. Mở máy tính trên bàn thu ngân ra, định vào facebook giết thời gian tí thì thấy nick của em đã log in sẵn từ khi nào rồi. Sau đêm ấy em chặn facebook mình. Bản tính tò mò nổi lên, mình click vào tường nhà em, thấy có 1 vài bài đăng rủ rê đi chơi, ăn uống,…, ngoài ra thì không có cái stt nào cả. Mình click vào mục messenger. Có 1 đoạn chat của em và Hà từ hơn 1 tuần trước:
- Tối nay mày rảnh không?
- Gì thế con dở?
- Đi uống với tao!
- Tao thấy dạo này mày uống hơi nhiều đấy, có chuyện gì thế?
- Không có gì, chỉ là tao muốn say 1 chút!
- Mày có chuyện gì à?
- Không!
- Dạo này có gặp anh Hoàng không?
- Không!
- Sao thế?
- Cãi nhau!
- Kể tao nghe, biết đâu tao lại giúp được gì?
- Cũng chẳng có gì cả. Anh ta say, gọi tao đến, bảo tao ngủ với thằng khác rồi mới đến với anh ta….
- Có thế thôi à?
- Ừ!
- Anh ta có gọi hay nhắn tin không?
- Có! Nhưng tao không bắt máy!
- Nội dung tin nhắn như thế nào?
- “Anh xin lỗi!”
- Hết rồi à?
- Ừ!
- Thế mày nghĩ sao?
- Hóa ra anh ta chỉ coi tao như 1 con điếm, ngủ với thằng nào cũng được.
- Làm gì đến nỗi!
- Mày không biết đâu. Thế mà tao đã nghĩ về anh ta khác cơ đấy, tao thật quá ngây thơ!
- Thế giờ mày muốn gì?
- Say!
- Để làm gì?
- Quên!
- Việc gì mày phải thế! Anh ta chỉ là thằng tồi thôi, mày thiếu gì đàn ông!
- Nhưng mà ngoài thằng tồi ấy ra, tao không muốn ngủ với thằng nào cả!...
Mình đọc xong đoạn chat đấy thì châm thuốc. Xót hết cả ruột! Mình đã làm tổn thương em. Rất nhiều. Nhưng mình không thể cứ thế mà chạy đi tìm em được. Gần 1 tháng rồi, biết đâu bây giờ em đã quên mình, và đang vui vẻ với người khác. Mình đang mải suy nghĩ thì có cuộc gọi của chị:
- Em nghe đây chị.
- Chị bận rồi, chắc không đi được, mày về đi, khi khác chị mời cafe sau!
- Dạ!
Trên đường chạy về nhà, mình suy nghĩ lung lắm! Nửa muốn tìm em, nửa không muốn. Nhưng mình vẫn quyết định sẽ tìm em! Con đường đến hạnh phúc đâu có trải đầy hoa hồng! Mình sẵn sàng đánh 1 canh bạc, nếu thành công, mình sẽ có lại được em, còn nếu như thất bại, thì mình sẽ không hối hận vì ít nhất, mình cũng đã cố hết sức! Thông qua chị và bạn bè em, mình thu thập tất cả thông tin về em trong gần 1 tháng không gặp nhau. Em có qua lại với 1 vài người con trai khác, nhưng không yêu ai cả, vì theo bạn bè em, em đã có người trong mộng rồi. Mình cũng không biết người đó có phải là mình hay không, nhưng mình mặc kệ! Mình phải giành lại em!
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Hồi ký] Ngày ấy