Chiều qua, em nó gọi qua dọn cái nhà cũ, tưởng dọn dẹp cho đỡ bụi. Chạy sang thì thấy em với cô giúp việc đang lau chùi, mình chỉ rửa sân. Trời thì lạnh run cầm cập, gần 2 tiếng mới xong, dắt nhau về nhà ăn cơm.
Ăn cơm xong thì như thường lệ, mình bây giờ đang rỗi việc nên chỉ vào web nghịch, em thì lấy sách vở ra làm đồ án gì đó.
Đang làm thì em quay sang:
- Anh.
- Ơi.
- Ừm... mai em dọn về nhà bên ở nhé.
Mình ngước mắt lên nhìn em, em nhìn mình kiểu :adore:, miệng cắn đầu bút bi.
Tưởng em đùa, hỏi lại:
- Em tua lại xem nào.
- Mai em về nhà bên ở nhé.
- Sao lại vậy? - Mình lẳng luôn cái lap sang một bên, ngồi dậy khoanh chân nhìn em.
- ...
- Hở, nói anh nghe xem, khó chịu gì à?
- Không, em thấy ở như này hơi ngại, sợ người ngoài nói...
- Thì kệ họ, ở đây có ai là không biết đâu?
- Thì em vẫn thấy thế nào ấy, khi nào mình cưới em chuyển về thì hợp lý hơn anh.
Mình ức vãi cơ mà kiềm chế, tự nhiên nghe thiên hạ nói gì lại tự ái đây mà.
- Thôi tùy em.
Đi luôn vào WC đánh răng xong nhảy đi ngủ.
Trên tủ đầu giường có cái ảnh cưới (chụp ở hiệu mặc áo cưới thôi chứ chưa phải chụp ảnh để cưới), mình úp luôn xuống "cạch" một cái rồi trùm chăn kín mít.
Cứ nghĩ là nằm không ngủ được, thế mà 5 phút thiếp ngủ luôn. 2 giờ sáng choàng dậy vẫn thấy đèn bàn sáng, em vẫn đeo tai nghe học tiếng Anh cơ mà mắt ngước lên trần :go:.
Mình xoay ngang ra nhìn em chán chê, ngáp đủ kiểu rồi vẫn thấy em cái tư thế đấy, hoảng hồn bật dậy ra lay em:
- Em sao thế, cảm à?