Em nó ngỡ ngàng nhìn mình, chắc ngạc nhiên lắm.
Gỡ tai nghe ra:
- Ơ anh chưa ngủ à?
- Vừa ngủ dậy thấy em ngồi im như tượng, tưởng quỵ rồi chứ.
Giờ mới thấy nước mắt ở khóe mi em chảy xuống, mình bất động luôn:
- Ơ làm gì mà khóc?
- Hức hức, không động đến không sao, hỏi đến cái lại khóc tiếp.
- Ơ kìa, nói anh nghe sao lại khóc thế, mệt ở đâu à?
- Tại... tại lần đầu thấy anh giận em thế.
(:ooh: đúng lần đầu thật)
- Giận đâu mà giận vớ vẩn, thích thì em cứ chuyển về đi, anh có cấm đâu.
Vẫn cứ khóc, chả nói gì.
Mình ẵm em lên giường đắp chăn rồi nhảy vào nằm cùng, em rúc đầu vào ngực mình, sụt sịt. Phương ngày xưa cứng rắn thế mà từ hồi yêu mình, em thay đổi hẳn, lộ luôn ra là một cô gái mềm yếu, không như cái vỏ bên ngoài hay che giấu nữa.
- Thế mai anh chuyển đồ giúp qua nhé?
- Thôi, em không đi nữa.
- Sao thế, anh nói thật là anh không giận đâu mà.
- Thôi, em không thích đi nữa. (Đấy là em nói nhé :beauty:)
- Mà ai nói gì em hay sao mà em tự nhiên lại vậy?
- ...
- Nói anh nghe xem.
- Đi ăn về em nghe mấy chị chỗ làm bảo nhờ anh mà em được vào làm, lại còn chưa cưới đã về ở với nhau rồi.
Biết ngay lại mấy con hĩm gato đây mà, loại này không thiếu :gach:
- Em suy nghĩ làm gì chứ, kệ họ, họ ghen với em đó mà.
- Vâng. - Giọng em buồn thiu, chắc mấy bữa nay suy nghĩ nhiều lắm đây mà.
- Thôi ngủ đi em, suy nghĩ gì cho đau đầu.
- Vâng.
- Mai đi ăn sáng cùng anh.
Nằm mãi chả ngủ được, nghĩ xem có cách gì giải quyết hộ em vụ này cho gọn gẽ đây :go:.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Mô Kim Quyết - Quỷ Môn Thiên Sư