Hàng loạt câu hỏi khiến mình ăn cơm mà chẳng thấy mùi vị hứng thú gì, may mà anh bạn không nhận ra. Thật may cho mình, đúng lúc nghĩ chắc phải diễn màn bám đuôi như phim bộ Hồng Kông thì chuông điện thoại reo, có người hỏi địa chỉ văn phòng để chuyển cho em một bưu kiện gì đó. Thế là chỉ trong chốc lát mình đã nghe được nguyên xi địa chỉ, tầng, phòng của nơi em làm việc. Và một kế hoạch hình thành ngay trong đầu…
Hôm sau mình diện một bộ complet kẻng, xách cặp da, căn giờ đến nơi, đứng nấp một góc gần cửa văn phòng của em. Đó là một tòa nhà văn phòng lớn nên mình thực hiện âm mưu không khó khăn gì. Đúng 12 giờ nhân viên bắt đầu ùa ra đi ăn trưa, mình chờ đến 12 giờ 20 không thấy em đâu, đang nghĩ “hay là nhầm rồi” thì cửa mở, lần này mới là em xuất hiện. Ngực mình lúc ấy đập còn hơn trống trận (đã nghĩ chắc là em đã có gia đình rồi mà khi nhìn thấy em vẫn không sao bình tĩnh được), mình cố ra vẻ rất thản nhiên xách cặp từ góc khuất đi ra, ngang qua người em mới “ngờ ngợ” dừng lại: “Xin lỗi, có phải bạn là T. không?”
“Xin lỗi, anh là…?” “Nếu anh không nhầm thì em từng làm việc cho văn phòng đại diện abc, năm 2003 anh có đến đặt mua mấy chất phụ gia…?” “À… vâng… em nhớ rồi. Anh đang đi làm việc ạ?” Thái độ của em lịch sự và khách sáo, không một lời nhắc tới anh bạn Đại diện trưởng thời đó làm mình không biết tiếp tục thế nào. Thực ra mình và em chỉ gặp nhau có hai lần rồi bẵng liền 6 năm, có gặp lại thì cũng chẳng khác gì người xa lạ. Nấn ná nữa sợ mang tiếng vô duyên, mình đành bịa “Anh đến chỗ xyz có chút việc” (xyz là hãng vận tải ngay cạnh văn phòng của em) rồi cáo từ.
Ra khỏi tòa nhà, mình gọi ngay đứa cháu con bà chị họ cả đến giao nhiệm vụ: “Đối tượng của cậu tên là T., hình như là quản lý của văn phòng này này... Hạn cho cô 1 tuần, phải điều tra ra hắn ở đâu, thích gì, có chồng hay chưa?” “Chèng đéc, có chồng chưa mà cậu cũng không biết sao?” “Thế cậu mới phải nhờ cô. Tóm lại là chuyện rất dài, cứ xong đi cậu sẽ có thưởng…” Đứa cháu này là đứa thân nhất với mình, có chuyện gì hai cậu cháu đều tâm sự được với nhau.
Hôm sau mình phải quyết toán thuế nên bận mất mấy ngày, mà thực ra muốn biết về em thì để người khác đi hay hơn. Mình tự làm, nhỡ lộ thì hỏng hết hình tượng (!). Vụ quyết toán thuế làm mình cũng “khuây khỏa” được vài hôm, đúng 1 tuần sau cô cháu gọi điện thông báo: “Đối tượng của chú sống như tu sĩ, hình như chẳng thân với ai nhưng nghe nói rất giỏi, nhân viên phục lắm. Mà xinh thế nhỉ!” “Tóm lại là có chồng con gì không?” “Ở đây thì hình như không, còn ở chỗ khác thì không biết…”
Đề xuất Voz: Nữ tiếp viên