Thế rồi tôi dẫn nhỏ vô nhà tham quan.
"- Nhà em bự gấp 5 lần nhà anh nhỉ?"
"- Nhà to nhưng đâu có ai. Buồn lắm."
"- Thế anh sang ở với em nhé?"
"- Đừng có mơ, phòng anh đâu."
Rồi tôi dẫn con nhỏ lên phòng. Định mệnh quân mất là có mấy cái sịp mà mấy ngày tôi chưa giặt đang kẹp ngoài lan can, phơi cho bớt hôi. Quên chưa dọn mà đã để nhỏ vào phòng.
"- Đúng là con trai, bừa bộn thật."
"- Hì hì."
"- Mà có mùi gì giống mùi mắm anh nhỉ? (mùi sịp)"
"- À tối qua anh ăn mực khô đấy."
"- Anh cái gì ngoài lan can kia?"
"- À mực khô anh phơi đấy, ra ngoài đi em."
"- Anh này đẩy em ra kì thế, định xin anh con mực tối về nướng." - Cơ bản là nhỏ bị cận nhưng bình thường sợ xấu không đeo kính.
"- Thôi mực anh phơi dở lắm. Ra chợ mà mua."
"- Mà anh này..."
"- Hả?"
"- Có chuyện gì buồn cứ nói em nhé. Đừng giữ trong lòng."
"- Ừ anh biết rồi."
Thế rồi tôi tiễn nhỏ ra xe, bóng nhỏ khuất sau khi cua ở đầu con hẻm. Lúc đó tôi tự hỏi có nên mở lòng ra hay không...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Em đã bỏ nghề làm nông nghiệp như thế đó