Logo
Trang chủ

Chương 1497:  Vạn cổ tân chủ

Đọc to

Trong Vạn Cổ Tháp, Ma Ha U kinh hãi nhìn Vạn Cổ Bất Hủ Thân đang tỏa ra ức vạn tia sáng lưu ly trên bầu trời, rồi lại nhìn nơi thân ảnh ám kim vừa biến mất, ánh mắt hắn đờ đẫn.

Tới lúc này, hắn rốt cục cũng hiểu ra, quang ảnh tỏa ra ánh sáng lưu ly thần bí kia mới thật sự là Vạn Cổ Bất Hủ Thân!

Hóa ra, thân ảnh ám kim mà hắn hao tổn đại giá để khống chế chỉ là một món hàng giả không rõ lai lịch!

Đáp án này khiến khuôn mặt Ma Ha U co quắp, hắn nhìn Vạn Cổ Bất Hủ Thân bằng ánh mắt đỏ bừng, sự ghen tị trong mắt như muốn hóa thành thực chất trào ra.

"Sao có thể? Vạn Cổ Bất Hủ Thân sao có thể rơi vào tay thằng nhãi con này?" Ma Ha U lẩm bẩm, ánh mắt đỏ như máu, hiển nhiên hắn không thể nào chấp nhận được sự thật tàn khốc rằng Mục Trần đã đoạt được Vạn Cổ Bất Hủ Thân.

"Vạn Cổ Bất Hủ Thân, Ma Ha cổ tộc ta bảo vệ ngươi mấy vạn năm, sao ngươi lại lựa chọn một ngoại nhân!" Ma Ha U ngửa mặt về phía thân ảnh lưu ly kia, gầm lên đầy tức giận và không cam lòng.

Vậy mà, đối với tiếng gầm thét của hắn, Vạn Cổ Bất Hủ Thân vẫn không hề có chút động tĩnh nào. Vạn Cổ Bất Hủ Thân là một loại tồn tại kỳ lạ, có linh tính nhất định, nhưng lại không có linh trí độc lập chân chính. Trong phán đoán của nó, mặc dù Ma Ha U dường như mạnh hơn Mục Trần, nhưng lại không thích hợp trở thành chủ nhân của nó.

Mục Trần bình tĩnh nhìn Ma Ha U đang điên loạn, sau đó đưa ngón tay ra, chỉ về phía hắn, thanh âm lạnh như băng: "Cướp luôn bất hủ bản nguyên của hắn đi."

Ma Ha U này không chỉ gài bẫy hắn, ép hắn phải tự bạo Bất Hủ Kim Thân, mà sau đó còn muốn thừa dịp hắn suy yếu, hạ độc thủ. Món nợ này, Mục Trần tất nhiên nhớ kỹ.

Cho nên, hiện giờ cục diện đã thay đổi, Mục Trần tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Ma Ha U.

"Ngươi dám!"

Nghe Mục Trần nói vậy, sắc mặt Ma Ha U không nhịn được biến đổi, phẫn nộ quát.

Soạt!

Khi thanh âm của Mục Trần vừa dứt, Vạn Cổ Bất Hủ Thân bước tới một bước, không gian dao động, thân ảnh của nó đã xuất hiện trước mặt Ma Ha U.

Uỳnh!

Sắc mặt Ma Ha U xanh mét, linh lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, thân hình chợt lui, nháy mắt đã lùi xa hơn mấy vạn trượng.

Có điều, Vạn Cổ Bất Hủ Thân cũng không truy kích, chỉ đưa bàn tay lưu ly ra, vung một trảo về phía Ma Ha U.

Dưới một trảo này, thiên địa dường như ngưng đọng. Ma Ha U đang vội vàng rút lui thì giống như côn trùng lọt vào trong hổ phách, quỷ dị đứng yên giữa hư không, không thể nhúc nhích chút nào, chỉ có vẻ mặt kinh hãi hiện lên.

Vạn Cổ Bất Hủ Thân búng ngón tay một cái, sau lưng Ma Ha U có ánh sáng tử kim hội tụ, Bất Hủ Kim Thân không còn chịu sự khống chế của hắn, trực tiếp ngưng tụ hiện ra...

Lúc này, trong mắt Ma Ha U mới cảm thấy một nỗi sợ hãi thật sự.

Bành!

Vạn Cổ Bất Hủ Thân bóp chặt bàn tay, chỉ thấy Bất Hủ Kim Thân sau lưng Ma Ha U nổi lên từng vết nứt vỡ, cuối cùng nổ tung.

Vạn Cổ Bất Hủ Thân mở miệng hút một cái, bất hủ bản nguyên vừa nổ tung liền hóa thành từng đạo kim quang, bị nó nuốt sạch.

Phụt!

Thân thể Ma Ha U lúc này cũng khôi phục tự do, lập tức điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, linh lực mạnh mẽ quanh thân trở nên uể oải trong nháy mắt, hiển nhiên là bị thương cực kỳ nghiêm trọng.

"Mục Trần! Ngươi dám hủy Bất Hủ Kim Thân của ta!"

Ma Ha U giận dữ gầm lên, ánh mắt oán độc nhìn về phía Mục Trần. Bất Hủ bản nguyên của Bất Hủ Kim Thân bị đoạt mất, cũng tương đương với việc pháp thân hoàn toàn bị hủy diệt. Sau này, trừ phi hắn tu luyện lại từ đầu, nếu không sẽ không thể ngưng luyện ra Bất Hủ Kim Thân thêm nữa. Đối với hắn, đây không nghi ngờ gì là một đả kích trí mạng.

"Ngươi hại ta tự bạo Bất Hủ Kim Thân, hiện giờ ta phá hủy Bất Hủ Kim Thân của ngươi, coi như hòa nhau." Mục Trần cười nhạt nói.

Ma Ha U giận dữ tới mức con ngươi như muốn lòi ra ngoài, khuôn mặt dữ tợn, dáng vẻ kia tựa như hận không thể nuốt sống Mục Trần.

"Xem ra ngươi còn chưa chịu thua?". Thấy dáng vẻ dữ tợn của hắn, hai mắt Mục Trần híp lại, ngón tay chậm rãi chỉ Ma Ha U, trong mắt mơ hồ có sát ý lưu động.

"Thế nào, ngươi còn định giết ta?" Ánh mắt Ma Ha U rét lạnh, gằn giọng nói. Nơi này chính là Ma Ha cổ tộc, nếu Mục Trần thật sự dám giết hắn, tất sẽ chọc tới đại phiền toái. Cho nên, hắn không tin Mục Trần có gan làm vậy.

"Giết hắn."

Thế nhưng, khi thanh âm của hắn vừa thốt ra, thanh âm đạm mạc của Mục Trần lại vang lên.

Đôi mắt lưu ly của Vạn Cổ Bất Hủ Thân nhắm về phía Ma Ha U.

Trong nháy mắt, da đầu Ma Ha U tê dại, hắn khó tin nhìn chằm chằm Mục Trần. Rõ ràng, hắn không ngờ Mục Trần lại thật sự dám ra lệnh giết hắn, hơn nữa từ sát ý băng lãnh ẩn chứa trong đó có thể thấy, tên này hiển nhiên không hề nói đùa.

"Ngươi đúng là điên rồi!"

Ma Ha U nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng hắn cũng không dám dừng lại chút nào, vội vàng quát lên: "Ta muốn rút lui!"

Trong khoảnh khắc khi thân ảnh ám kim kia bị mạt sát, hắn đã cảm ứng được, hiện tại Vạn Cổ Tháp đã có thể thuận lợi rút lui ra ngoài.

Thanh âm hắn vừa dứt, không gian quanh thân Ma Ha U vặn vẹo, Vạn Cổ Tháp nhanh chóng đẩy thân thể hắn ra ngoài.

Nhưng mà, trước khi thân hình biến mất, ánh mắt Ma Ha U âm lãnh nhìn chằm chằm Mục Trần, thanh âm lạnh lẽo của hắn vang vọng trong mảnh thiên địa này: "Mục Trần, đừng quá đắc ý. Cho dù ngươi lấy được Vạn Cổ Bất Hủ Thân, vậy cũng phải xem ngươi có bản lãnh mang nó ra khỏi Ma Ha cổ tộc ta không đã!"

Thanh âm vừa dứt, thân ảnh của hắn hoàn toàn biến mất trong Vạn Cổ Tháp.

Mục Trần lạnh lùng nhìn thân ảnh Ma Ha U biến mất, cười lạnh một tiếng, nói: "Chạy thật nhanh."

Nếu tên này còn tiếp tục ở lại, hắn thật sự định sẽ hạ sát thủ. Dù sao hiện giờ hắn đã lấy được Vạn Cổ Bất Hủ Thân, cho dù bỏ qua cho Ma Ha U thì sợ rằng Ma Ha cổ tộc cũng không dễ dàng tha cho hắn. Đã như vậy thì cần gì phải giữ lại mặt mũi cho chúng.

Ánh mắt Mục Trần lóe lên, chợt cúi đầu nhìn về vùng đất xa xa, nơi đó có thân ảnh Diệp Kình đang nằm. Hắn thấy Mục Trần nhìn tới, không khỏi cười khổ một tiếng, nói: "Không ngờ Vạn Cổ Bất Hủ Thân lại rơi vào tay ngươi."

Hắn thở dài một tiếng, hai mắt hơi nhắm, nói: "Có điều, so với việc rơi vào tay tên khốn kiếp Ma Ha U kia thì vẫn tốt hơn. Ngươi hãy cẩn thận, muốn mang Vạn Cổ Bất Hủ Thân đi, sợ rằng cũng không đơn giản như ngươi nghĩ đâu."

Thanh âm vừa dứt, hắn cũng nói với hư không: "Ta rút lui."

Mục Trần khẽ gật đầu với Diệp Kình, nói: "Đa tạ đã nhắc nhở, ta sẽ chú ý."

Diệp Kình cười cười, cũng không nói nhiều, thân thể của hắn bị dao động không gian bao phủ, cuối cùng cũng biến mất trong thiên địa.

Sau khi Diệp Kình rời đi, bên trong tòa Vạn Cổ Tháp này chỉ còn lại một mình Mục Trần.

Cũng trong lúc đó, khi Diệp Kình cùng Ma Ha U xuất hiện ngoài Vạn Cổ Tháp, hai mặt linh lực quang kính cũng đột nhiên vỡ vụn, ẩn giấu đi tình hình bên trong Vạn Cổ Tháp.

Linh lực quang kính vỡ vụn, vậy mà ngoài Vạn Cổ Tháp cũng hoàn toàn yên tĩnh, không ai mở miệng nói chuyện, bởi vì họ cảm thấy trong không khí tràn ngập sự đè nén.

Ngọn nguồn của sự đè nén đó chính là Ma Ha Thiên đang giữ vẻ mặt không chút biểu cảm trên đài cao kia.

Ma Ha Thiên liếc mắt nhìn Ma Ha U chật vật hiện thân, ánh mắt lạnh như băng, nhưng cũng không nói bất cứ điều gì, mà là chắp hai tay sau lưng, hai mắt dần dần nhắm lại.

Sự an tĩnh dị thường đó, ngược lại khiến người ta cảm thấy sự bất an nồng nặc, tựa như sự bình yên trước cơn bão.

Ai cũng biết, Ma Ha Thiên tuyệt đối sẽ không ngồi im nhìn Mục Trần dễ dàng đoạt lấy Vạn Cổ Bất Hủ Thân từ trong tay Ma Ha cổ tộc bọn họ, dù Vạn Cổ Bất Hủ Thân có chọn hắn làm chủ nhân, cũng không thể!

Ở nơi xa, Thanh Diên Tịnh liếc nhìn Ma Ha Thiên đang nhắm mắt, nàng dĩ nhiên có thể nhận ra, dưới sự an tĩnh của người kia đang ẩn chứa sóng gió ngập trời.

Nhưng mà, thần sắc của nàng cũng không có nửa điểm biến hóa, chẳng qua chỉ nhìn chằm chằm tòa thạch tháp cổ xưa kia, bàn tay trong áo chậm rãi nắm chặt, vẻ mặt ôn hòa xưa nay hiện lên vẻ sắc bén cùng kiên quyết.

Nếu như Ma Ha Thiên này dám làm gì với con trai nàng, vậy hôm nay cho dù hai đại cổ tộc khai chiến, nàng cũng tuyệt đối không nhượng bộ nửa điểm!

Bên cạnh, Phù Đồ Huyền cũng khẽ nhíu mày, hắn nhìn vẻ mặt Thanh Diên Tịnh hiện lên vẻ quyết liệt, trong lòng than nhẹ một tiếng. Với tâm tính bảo vệ con của nàng mà nói, nếu Ma Ha Thiên dám làm gì Mục Trần, hiển nhiên nàng sẽ không bỏ qua.

Đến lúc đó, cũng không còn là chuyện nhỏ gì nữa, toàn bộ Đại Thiên Thế Giới đều sẽ vì thế mà chấn động.

Có điều, Thanh Diên Tịnh hiện tại đã là Đại trưởng lão, đại diện cho Phù Đồ cổ tộc, nếu như Ma Ha Thiên không nể mặt nàng, vậy cũng chính là không nể mặt Phù Đồ cổ tộc. Mặc dù những năm qua Phù Đồ cổ tộc có chút suy thoái, nhưng nếu Ma Ha cổ tộc muốn ức hiếp người quá đáng, vậy cũng chỉ có thể tiếp chiêu mà thôi.

Hơn nữa, năng lực mà Mục Trần thể hiện đã làm Phù Đồ Huyền cực kỳ hài lòng, hiện giờ hắn đã coi Mục Trần là tộc trưởng tân nhiệm, đã như thế hắn càng không thể ngồi nhìn...

Dưới sự an tĩnh do hai cự đầu hai bên kìm nén, xung quanh Vạn Cổ Tháp, các phe cường giả đều cảm thấy da đầu tê dại. Họ biết được, khoảnh khắc Mục Trần từ Vạn Cổ Tháp đi ra, sợ rằng một trận chiến đấu, thậm chí là chiến tranh kinh thiên động địa sẽ xảy ra...

Trận chiến tranh cấp bậc hàng đầu này sẽ nhấc lên sóng gió ngập trời trên Đại Thiên Thế Giới.

Mà trong khi bên ngoài Vạn Cổ Tháp không khí giương cung bạt kiếm, bên trong tháp, Mục Trần cũng thấy trước mặt hắn có ánh sáng ngưng tụ, cuối cùng hóa thành một quang ảnh già nua, chính là ý thức của Vạn Cổ Tháp kia.

"Chúc mừng ngươi, ngươi sẽ là tân chủ nhân đời kế tiếp của Vạn Cổ Bất Hủ Thân." Đạo quang ảnh kia nhìn Mục Trần, mỉm cười, thanh âm già nua nói.

Trong mắt Mục Trần có gợn sóng nổi lên, cuối cùng hắn hướng về phía quang ảnh, trịnh trọng thi lễ một cái, thân thể khẽ run, hiển lộ nội tâm kích động khó kìm nén.

Vì ngày này, hắn đã nỗ lực quá lâu, quá lâu.

Tiếp đó, câu nói của Vạn Cổ Tháp lại dấy lên sự hứng thú trong lòng Mục Trần.

"Ngoài việc đó ra, Bất Hủ Đại Đế còn chuẩn bị một lễ vật cho ngươi..."

Đề xuất Voz: Nợ duyên, nợ tình
Quay lại truyện Đại Chúa Tể (Dịch)
BÌNH LUẬN