Hai pháp thân khổng lồ nổ tung giữa trời, Mục Trần và Liễu Viêm cũng bị ảnh hưởng, lảo đảo văng đi, dáng vẻ chật vật vô cùng.
Mục Trần cố nén đau đớn, chậm rãi lau đi vệt máu nơi khóe miệng. Mái tóc đen dài cũng theo đó mà ngắn lại, đôi mắt đen tuyền trở về vẻ tĩnh lặng vốn có. Chấn thương vừa rồi đã khiến hắn không thể duy trì trạng thái Tâm Ma.
Hắn vẫn bình tĩnh chăm chú nhìn Liễu Viêm, trong lòng chấn động không thôi. Thực lực tên kia thật đáng nể, ban đầu hắn nghĩ chỉ cần mượn sức mạnh hai mươi vạn giọt Chí Tôn linh dịch thúc hóa luyện ra Nhị Dương lực trong Cửu Dương thần thông, thừa sức nghiền nát Liễu Viêm. Ai ngờ tên kia lại không hề đơn giản, vậy mà chống cự được Thiên Dương Hoàng Kim Ấn của Nhị Dương lực!
Hắn chấn động là thế, nhưng nào biết nội tâm Liễu Viêm lúc này lại đang dậy sóng cuồn cuộn, run rẩy không ngừng, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin, khiếp sợ, hoảng hốt.
Kết quả này, đương nhiên, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Liễu Viêm.
Trước nay, chiến đấu với kẻ khác, kể cả đối mặt cường giả ngang cấp Chí Tôn tứ phẩm, một khi đã thi triển Phần Thiên Vũ, thì trận đấu y như rằng đã kết thúc.
Do đó, lần này ra chiêu, hắn cũng chắc mẩm Mục Trần đã xong đời.
Thế nhưng, kết quả lại hoàn toàn trái ngược. Ngay thời khắc sinh tử, Mục Trần phản công với sức mạnh dời non lấp biển. Cũng may hắn đã thúc giục cạn lực Phần Thiên Vũ, mới hiểm hiểm cản được. Nếu như lúc đó chỉ cần chùn tay một thoáng, thì kết quả còn thê thảm hơn gấp bội!
"Không thể nào...?"
Liễu Viêm tái mặt lẩm bẩm, đôi môi run run vì không tin được. Ánh mắt hắn hốt hoảng nhìn Mục Trần, lát sau chuyển sang sát khí dày đặc.
Mục Trần đã thể hiện ra sự nguy hiểm quá lớn. Tên kia tuổi nhỏ hơn hắn mà thực lực đã cao đến vậy, nếu để phát triển thêm nữa, e rằng sẽ vượt qua hắn. Đến lúc đó thì nguy!
Bây giờ thì hắn đã hiểu, lý do tại sao Đại La Thiên vực năm nay lại để cho một tên Chí Tôn tam phẩm tham gia Long Phượng Thiên. Thực lực tên kia, ngay cả Chí Tôn tứ phẩm cũng khó lòng đối phó!
"Bây giờ còn muốn giết ta sao?"
Mục Trần nhận thấy sát khí của Liễu Viêm, cười khẩy: "Ngươi còn sức sao chứ?"
Dù bản thân đã trọng thương, nhưng rõ ràng đối thủ cũng đã đến giới hạn.
Liễu Viêm mắt tóe lửa, bàn tay siết chặt, gắng gượng đứng lên.
"Bùm!"
Ngay lúc đó, đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, một cái bóng khổng lồ từ trên cao rơi xuống, cắm thẳng vào đỉnh núi Bạch Cốt sơn.
Liễu Viêm hoảng hồn định thần nhìn lại, gương mặt càng thêm kinh hãi.
Thứ hình thể khổng lồ kia là một con mãng xà màu đỏ máu, toàn thân tỏa ra sát khí hung hãn dữ tợn.
Chỉ có điều, nhìn kỹ lại con mãng xà, vảy rớt tứ tung, máu thịt bầy nhầy tuôn như suối, nhuộm đỏ cả đỉnh núi trắng, hoàn toàn không còn sự sống nào tồn tại trong nó.
Đám khán giả Bạch Cốt sơn nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi hít hà cảm thán, bất giác run rẩy sợ hãi. Vì họ đã nhận ra con huyết xà kia, chính là đệ cửu Long Phượng Lục, Xích Huyết Thần Mãng!
Hay hắn còn có một danh xưng khác, chính là Xích Huyết của Xà Thần điện!
Xích Huyết... đã chết?!
Tình cảnh lúc này không chỉ khiến Liễu Viêm rét run, mà khán giả Bạch Cốt sơn cũng lạnh hết cả sống lưng. Xích Huyết dù chỉ hạng chín Long Phượng Lục, nhưng chiến lực của gã kia ngay đến Liễu Viêm cũng phải cẩn thận. Có thể Liễu Viêm đánh bại được Xích Huyết, nhưng giết chết thì lại là chuyện khó khăn không dám nói tới.
Cường giả cấp độ này nếu liều mạng sống mái, không lưỡng bại câu thương thì cũng để lại trọng thương cực nặng.
Mục Trần cũng sững sờ nhìn xác con rắn khổng lồ, chưa kịp mở miệng nói gì, thì đã nhìn thấy cô gái xinh đẹp đứng trên xác rắn.
Thải Tiêu vươn đôi chân trần ngọc ngà dài miên man trắng nõn, hấp dẫn khêu gợi vô song, giẫm lên đầu rắn, tao nhã ngồi xuống. Tay ngọc ngà vỗ vỗ nhẹ nhàng, một con rắn nhỏ bảy màu xuất hiện, đớp vào đầu con rắn bự.
"Xì xì xì..."
Xác rắn khổng lồ cấp tốc khô quắt đi, chỉ vài cái chớp mắt đã trở thành bộ da rắn bị sấy khô.
Khán giả trợn mắt há mồm không tin vào mắt mình.
Rắn nhỏ bảy màu làm như ăn no, thè lưỡi sướng khoái nhìn Thải Tiêu. Nàng vuốt ve cái đầu nó, để nó chầm chậm trườn vào ống tay áo.
Thải Tiêu lúc này mới biếng nhác ngáp dài, đứng dậy. Những đường cong nổi bật theo từng động tác, khêu gợi mê người, nhưng không ai dám loạn nhìn. Họ đều đã thấy rõ, nhân vật khủng bố nhất chính là cô nương xinh đẹp kia.
"Đánh xong rồi hở?"
Thải Tiêu ngẩng lên, thoáng nhìn Mục Trần và Liễu Viêm, mỉm cười: "Vốn ta cũng không muốn giết, nhưng mà cái mồm thối tha của hắn ăn nói bậy bạ, lỡ tay giận quá mất khôn..."
Mục Trần cũng suýt té ngửa, gượng cười một tiếng. Xích Huyết đúng là xui tận mạng, bình thường mồm miệng dâm ô quen thói, lại gặp ngay bà cô hung hăng càn quấy này, đúng là tự tìm đường chết.
"Ngươi còn chưa giải quyết xong hắn kìa?"
Thải Tiêu hất hàm về phía Liễu Viêm. Động tác tùy tiện của nàng làm cho Liễu Viêm hoảng hồn nhảy lùi lại, dáng vẻ cực kỳ căng thẳng, đề cao cảnh giác.
"Vậy ta làm luôn nha?"
Thải Tiêu cười khúc khích hỏi Mục Trần.
"Vù!"
Hỏi mà chẳng đợi trả lời, Liễu Viêm lập tức bỏ chạy. Chớp mắt đã ra khỏi phạm vi Bạch Cốt sơn, hành động dứt khoát đến mức Mục Trần cũng sững sờ ngạc nhiên. Nhếch miệng cười thầm, hắn tự nhủ, cái tên kia vậy mà cũng sợ chết đến vậy!
Dù rất muốn phơi xác Liễu Viêm tại chỗ luôn, nhưng trạng thái hiện tại còn làm gì được đây? Đành mặc tình cho Liễu Viêm bỏ chạy.
"Mục Trần, ngươi đợi đấy! Chuyện còn chưa kết thúc đâu!"
Liễu Viêm chạy được một đoạn xa, mới dám lên tiếng vọng lại một câu đe dọa, rồi tăng tốc bay mất.
Mục Trần chẳng quan tâm, chỉ chú ý đến những cường giả đang làm khán giả ở bên ngoài Bạch Cốt sơn. Đám người kia nhìn thấy ánh mắt hắn, bất giác lui bước, nấp vào những tảng đá, ra vẻ rất ngại ngùng.
Chính mắt chứng kiến màn giao đấu khủng bố giữa Mục Trần và Liễu Viêm, đương nhiên không ai dám coi thường thực lực Chí Tôn tam phẩm của hắn.
"Các vị, còn ai có ý định tranh cướp Long Phượng Trì nơi này với chúng ta không?"
Mục Trần thản nhiên lên tiếng.
Đám cường giả chưng hửng lầm bầm, rồi đành cắn răng từ bỏ. Dù lúc này Mục Trần vừa chiến sức cùng lực kiệt với Liễu Viêm, nhưng bên cạnh hắn lại có vị cô nương thần bí hung mãnh kia, dễ dàng xé xác Xích Huyết, ai đủ can đảm xông lên đây chứ?
Dù có tiếc cách mấy, nhưng họ cũng biết phải có mạng mới hưởng được Long Phượng Trì.
Mục Trần thấy đám rùa rụt đầu kia co vòi lại, cũng thở phào. Đám người đến được đỉnh núi này cũng đâu đơn giản, nếu liều mạng xông lên thì cũng phiền phức lắm. Có thể chấn nhiếp bọn họ là hay nhất.
"Khởi động Long Phượng Trì đi."
Thải Tiêu vỗ vai hắn, khẽ nói.
Mục Trần gật gù, đưa tay hút lấy con Ma Viên chèm bẹp dưới mặt đất núi, đưa tay làm đao, chém vào cổ nó. Một dòng tinh huyết chảy ra như suối, đổ vào Long Phượng Cốt Trì.
"Rào rào..."
Máu đỏ nhanh chóng chảy vào Long Phượng Trì, một phút sau đã ngập lên nửa ao, mùi máu nồng nặc tanh tưởi khó ngửi.
Cùng lúc đó, Long Phượng Trì hơi rung động, những hoa văn cổ xưa tồn tại trong cốt trì xuất hiện.
Long ngâm phượng khiếu rền rĩ vang dội.
"Ục ục ục..."
Huyết trì lúc này như sôi lên, bong bóng nổ lóc bóc, mơ hồ trong Long Phượng Trì xuất hiện hình bóng long phượng bay lượn.
Cái hồ máu sền sệt nhanh chóng an tịnh trở lại, nước trở nên trong suốt, tạp chất tan đi, mùi máu tanh cũng hoàn toàn biến mất.
Chỉ chốc lát, huyết trì máu tanh được hóa thành tiên trì nồng đậm tiên khí, năng lượng thần bí phát ra.
"Ngươi vào coi thử."
Thải Tiêu đứng trên bờ Long Phượng Trì, mỉm cười với Mục Trần.
"Ngươi không cùng vào sao?"
Mục Trần giật mình. Long Phượng Trì đã thành hình, chỉ cần vào trong đó thì sẽ nhận được hiệu quả.
"Ta cần tinh huyết Chân Long, nhưng cái hồ này tinh huyết Chân Long quá kém. Con trai lớn rồi chớ có lề mề, mau lên."
Thải Tiêu cau có phất tay hối thúc.
"Đa tạ."
Mục Trần cảm kích ôm quyền, không nói nữa, định nhảy vào Long Phượng Trì.
"Đùng!"
Bất quá, ngay lúc đó, một đống xương trắng trên đỉnh Bạch Cốt sơn đột nhiên nổ tung. Một cái bóng mơ hồ lướt đi trong đám xương rơi lả tả, giành trước một bước nhảy vào Long Phượng Trì.
Mục Trần biến sắc, sát khí bỗng nhiên đại thịnh.
Có kẻ dám lợi dụng thời cơ, giành miếng ăn ngay trên miệng hắn!
Đề xuất Voz: Sau Này...!