Vù!
Một cái bóng đen đột ngột xẹt qua Mục Trần, lao thẳng về phía Long Phượng Trì. Biến cố bất ngờ khiến hắn giật mình, nhưng kinh nghiệm sinh tử tôi luyện qua vô số trận chiến đã ăn sâu vào xương tủy. Lôi điện vô sắc lóe lên, U Minh Tâm Ma Lôi lập tức gầm rú.
Ầm!
Âm thanh quỷ dị vang vọng trong tâm trí, bóng đen kia bỗng bùng phát một luồng hắc ám, nuốt chửng lôi âm.
Nhưng cũng chính khoảnh khắc ấy, hắn buộc phải khựng lại.
Chỉ một thoáng chần chừ, hắn đã mất cơ hội. Thải Tiêu thoắt ẩn thoắt hiện, đã đứng chắn trước mặt, ngón tay thon dài vươn ra nhanh như điện xẹt.
Tia sáng trắng tinh khiết bắn ra từ đầu ngón tay, không gian xung quanh bỗng trở nên bồng bềnh, hư ảo.
Thải Tiêu ra tay, bóng đen kia không thể làm ngơ, đành phải nghênh chiến. Hắc ám đối đầu thánh quang, khí tức âm hàn lạnh lẽo giao tranh.
Bủm!
Hai luồng chỉ kình va chạm, Long Phượng Trì lập tức nổi sóng. Thải Tiêu khẽ run người, lùi lại một bước.
Bóng đen kia thì bị đẩy văng ngược ra, chân giậm loạn xạ trên không trung để giữ thăng bằng. Hắc ám quanh thân tan biến, để lộ bản thể thật sự.
Đám khán giả Bạch Cốt sơn lập tức đổ dồn sự chú ý vào kẻ vừa xuất hiện, kinh hô:
- Kẻ đó là... U Minh hoàng tử!
Nghe tiếng la hét của đám người Bạch Cốt sơn, Mục Trần cũng trừng mắt, tập trung ánh nhìn vào kẻ kia. Gã mặc áo đen, mái tóc dài cũng đen tuyền, gương mặt anh tuấn nhưng lạnh lẽo như băng. Đôi mắt sắc lẹm như dao, tựa hồ có thể khoét thủng tâm can người khác.
Hắn lơ lửng giữa không trung, hờ hững nhìn Thải Tiêu, thần sắc không hề kinh hoàng, mà bình tĩnh đến lạ lùng. Khí độ của hắn thậm chí còn cao hơn Liễu Viêm không chỉ một bậc.
Mục Trần nhíu mày, thản nhiên hỏi:
- Thì ra là đệ nhị Long Phượng Lục, U Minh hoàng tử. Thân phận cao quý như các hạ, sao lại hành động như bọn đạo chích?
U Minh hoàng tử chỉ cười nhạt, ánh mắt sắc bén lướt qua Mục Trần:
- Dùng cách đơn giản nhất để đạt được kết quả tốt nhất, tại sao lại không? Tên Liễu Viêm kia cũng không phải dạng vừa, thành ra hai ngươi đánh nhau lưỡng bại câu thương, ta tội gì không thích?
Mục Trần cười mỉa mai:
- Chỉ tiếc mưu kế ngư ông đắc lợi của ngươi cuối cùng vẫn thất bại.
Ánh mắt hắn vẫn không rời U Minh hoàng tử, kẻ này toát ra một cảm giác lạnh lẽo đáng sợ như độc xà trong bóng đêm. Một khi ra tay, chắc chắn sẽ là nhất kích tất sát, đưa người ta vào chỗ chết.
U Minh hoàng tử gật đầu, không phủ nhận:
- Đúng là hơi đáng tiếc.
Hắn đã dùng kỹ thuật đặc biệt ẩn nấp trên đỉnh núi suốt cả buổi trời, chờ cho Mục Trần và Liễu Viêm đánh kẻ chết người bị thương, sau đó thừa cơ chui ra nuốt gọn cả hai. Nào ngờ lại xuất hiện thêm một cô nương Thải Tiêu cực kỳ lợi hại, phá vỡ kế hoạch định sẵn.
Hắn nhìn sang Thải Tiêu, chậm rãi nói:
- Ngươi là người phương nào? Bắc giới không có nhân vật nào như ngươi cả.
Thải Tiêu chẳng buồn trả lời, ngón tay chỉ ra ngoài Bạch Cốt sơn:
- Bây giờ ngươi không đi, lát nữa muốn đi cũng không được đâu.
U Minh hoàng tử trừng mắt nhìn nàng, phảng phất vài tia âm u, không gian quanh thân hắn hơi dao động.
Thải Tiêu nhìn thấy, đôi mày liễu khẽ nhíu lại.
Đám khán giả Bạch Cốt sơn lục tục kéo lên, quay trở lại. Nếu U Minh hoàng tử khai chiến với cô nương kia, biết đâu họ sẽ có cơ hội...
Thiếu nữ kia khá lợi hại, nhưng U Minh hoàng tử cũng là kẻ khó xơi. Nếu giao đấu, chắc chắn sẽ long trời lở đất, dữ dội và ác liệt hơn xa trận Mục Trần và Liễu Viêm.
Không khí căng thẳng bao trùm đỉnh Bạch Cốt sơn. Lúc mọi người nghĩ rằng trận đại chiến sắp nổ ra, thì dao động mờ ám quanh người U Minh hoàng tử đột nhiên biến mất. Hắn nhanh chóng quay người rời đi.
U Minh hoàng tử cũng không quá coi trọng Long Phượng Trì nơi này. Hắn biết nếu tranh giành với cô nương kia rất khó, bản thân hắn cũng không nắm chắc phần thắng.
Mục Trần thì chẳng đáng gì, dù trận giao đấu với Liễu Viêm cũng khá kinh diễm, nhưng đối với nhân vật cỡ như U Minh hoàng tử vẫn chưa đáng để e ngại.
Hiện tại chưa chắc có thể cướp được Long Phượng Trì, thì không cần dây dưa mất thời gian. Trong Long Phượng Thiên này, thời gian vô cùng quý giá, mà Long Phượng Thiên đâu phải chỉ có mỗi địa điểm này có Long Phượng Trì.
U Minh hoàng tử quyết đoán rút lui khiến cho khán giả kinh ngạc, nhưng hắn chẳng cần quan tâm bọn kia nghĩ gì.
Khi rời đi, ánh mắt hắn vẫn quét ngang Mục Trần, sát khí rõ ràng. Mục Trần cũng chẳng thấy ngạc nhiên, Đại La Thiên Vực và U Minh Cung vốn có quan hệ cực kém. Năm xưa, tại Long Phượng Thiên, vị thiên tài của Đại La Thiên Vực vừa ló mặt ra đã bị thiên tài của U Minh Cung chém chết tại chỗ, thể diện mất sạch, thành ra quan hệ càng thêm thù địch.
Hôm nay, dù không có sự việc này, vô tình gặp mặt ở đâu đó, có cơ hội, gã kia chắc chắn sẽ không ngần ngại mà hạ thủ.
Mục Trần lẩm bẩm:
- Lại thêm một kẻ phiền phức.
Vừa tiễn Liễu Viêm ôm đầu máu bỏ chạy, thì lại lòi ra tên U Minh hoàng tử suýt nữa cướp được thành quả của mình. Còn có gã Phương Nghị chạm trán ở Long Phượng Cổ Thành. Xem ra, top 5 Long Phượng Lục hắn đã đắc tội gần hết.
Bất đắc dĩ nhún vai, dù sao muốn giành cơ duyên, khó tránh khỏi đối địch, chuyện thường thôi.
Mục Trần nhìn theo U Minh hoàng tử, rồi liếc mắt nhìn đám khán giả Bạch Cốt sơn. Bọn người kia lúc nãy còn rục rịch định ăn hớt khi U Minh hoàng tử xuất hiện, lúc này cũng đành hậm hực nhao nhao lùi lại.
Mục Trần không để ý đám người chỉ chực chờ cơ hội, quay sang Thải Tiêu, mỉm cười gật đầu, rồi lắc mình nhảy vào Long Phượng Trì đang bốc lên tiên khí nồng đậm.
Thân hình nhanh chóng chìm vào nước ao, từng đợt sương trắng bắn lên trời, phủ trọn đỉnh núi Bạch Cốt sơn.
Trong làn sương, mơ hồ xuất hiện long ảnh, phượng ảnh, kèm theo tiếng long ngâm phượng hót âm vang.
Mùi hương kỳ dị tỏa khắp Bạch Cốt sơn, ai ngửi được cũng cảm thấy linh lực trong cơ thể xao động, dung hòa cùng với mùi hương đó.
Không ít cường giả háo hức muốn xông lên, nhưng lý trí tỉnh táo cho họ biết lúc này mà liều mạng bước tới thì chắc chắn sẽ mất đầu với cô nương xinh đẹp hung dữ kia.
Không ai dám nghi ngờ tính hiếu sát của kẻ đã thẳng tay giết chết Xích Huyết.
Mọi người chỉ đành bất lực thèm thuồng nhìn lên đỉnh Bạch Cốt sơn. Bên trong Long Phượng Trì, Mục Trần lặn xuống đáy. Nước ao tinh khiết do tinh huyết Ma Viên biến thành khiến cho cơ thể hắn mát lạnh, chạm vào những vết thương, nhanh chóng chữa lành. Linh lực tiêu hao cũng nhanh chóng hồi phục.
Dưới đáy Long Phượng Trì, hai khúc xương Chân Long, Chân Phượng trắng hếu với những hoa văn lập lòe. Đám hoa văn tách khỏi khúc xương, bơi đi như cá, rồi chui vào cơ thể Mục Trần.
Hoa văn cổ hàm chứa những vệt máu màu ám kim, cùng với sinh mệnh lực kinh người của Chân Long, Chân Phượng!
Hoa văn phủ lấy thân thể hắn, kim quang bừng sáng.
Trên bờ Long Phượng Trì, Thải Tiêu nhìn thấy đáy ao phát sáng, thích thú gật gù:
- Quả nhiên Long Phượng Trì có chứa tinh huyết Chân Long, Chân Phượng.
- Bất quá chất lượng tinh huyết kém quá.
Thải Tiêu lật tay, một đạo hoa văn cổ bị nàng triệu hồi bay lên, lơ lửng trước mặt. Ấn pháp nàng múa như điện, một cái la bàn to chừng bàn tay xuất hiện.
Nàng điều khiển hoa văn cổ chui vào trong la bàn óng ánh.
La bàn khẽ rung, mũi tên chỉ vào Long Phượng Trì ngay trước mặt. Một tia sáng trắng tỏa ra, có vẻ như đang đo đạc nồng độ Long Phượng Chi.
Thải Tiêu mỉm cười:
- Cũng có ích.
La bàn này được chế tạo từ vảy Chân Long, có tác dụng cảm ứng huyết mạch đồng dạng trong bất kỳ không gian nào, dù xa xôi cách trở cũng dò thám được.
Thải Tiêu lại biến ấn, tay vuốt ve la bàn, chiếc kim trên la bàn xoay vù vù. Vài phút sau, chuyển động yếu dần đi, chiếc kim chỉ về hướng tây bắc.
Một luồng sáng mãnh liệt chói mắt hiện ra từ la bàn, độ sáng của nó vượt hẳn Long Phượng Trì nơi này rất nhiều lần!
- Tìm được rồi!
Thải Tiêu mừng rỡ, cười tươi hớn hở. Nụ cười kinh diễm đẹp đến mức làm người ta thất thần, mê say.
Đề xuất Tiên Hiệp: Chấp Ma - Hợp Thể Song Tu (Dịch)