-"Không biết hiện tại có thể hảo hảo nói chuyện hay chưa?"
Thanh âm Mục Trần truyền ra, tuy bình thản, nhưng phối hợp với chiến ý khủng bố đang quấn quanh cơ thể hắn, khiến cho không ai dám khinh thường.
Dù là cường giả như Từ Bá, đồng tử cũng co rụt lại, hắn ném ánh mắt hung ác về phía Mục Trần, chậm rãi nói: "Không ngờ, một tiểu tử như ngươi lại có thể khống chế chiến ý đến trình độ này, ta thật đã xem thường ngươi rồi."
Mục Trần cười nhạt, không để ý tới lời kia, hắn liếc nhìn Huyết Ưng vệ đang bị phong tỏa trong sơn cốc, nói: "Từ sơn chủ, thời điểm này nếu chính diện khai chiến, chỉ sợ đối với cả hai bên đều không tốt đẹp gì. Nếu các ngươi nhất quyết nuốt trọn Huyết Ưng Điện, e rằng cũng phải trả một cái giá không nhỏ."
"Cho nên, ta đề nghị các ngươi buông tha, phá vòng vây. Chuyện hôm nay, bất luận kết quả thế nào, ngày sau Đại La Thiên Vực ta sẽ đến hảo hảo thanh toán cùng các ngươi, như thế nào?"
Giữa thiên địa, thiếu niên lăng không mà đứng, thong dong mỉm cười. Dù đối mặt với năm nghìn Thiên Ngạc quân đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, khuôn mặt trẻ tuổi ấy vẫn không vương một nét sợ hãi nào. Vẻ bình thản thong dong cùng khí phách kiêu hùng ấy, ngược lại khiến người ta phải chiêm ngưỡng.
Từ Bá có chút kinh ngạc trước vẻ thong dong của Mục Trần, nhưng đối với lời nói của hắn, lại cảm thấy giận quá hóa cười. Hắn chỉ tay về phía Thiên Ngạc quân đông nghịt, sắc mặt quái dị mà nói: "Tiểu tử, ngươi xác định bằng thực lực của ngươi, có thể khiến ta phải trả giá đắt?"
Tuy nói trước đó Cửu U vệ đã bày ra chiến ý bàng bạc, khiến hắn có phần bất ngờ. Nhưng hắn cho rằng, Cửu U vệ nhiều nhất cũng chỉ có tư cách giao chiến chính diện nếu số lượng tương đương với Thiên Ngạc quân mà thôi. Tình huống hiện tại là hắn đang nắm trong tay một vạn Thiên Ngạc quân, còn Cửu U vệ chỉ có năm nghìn. Một khi khai chiến, Cửu U vệ chắc chắn thảm bại.
Cho nên, đối với lời nói của Mục Trần rằng hắn sẽ phải trả một cái giá thật lớn, Từ Bá cảm thấy thật nực cười.
Trong sơn cốc, toàn bộ nhân mã Huyết Ưng Vương cùng Huyết Ưng vệ đều ngước nhìn lên bầu trời. Trước cảnh tượng Cửu U vệ và Thiên Ngạc quân giằng co, ánh mắt bọn họ có chút phức tạp. Bởi họ đều cảm nhận rõ ràng, Cửu U vệ hiện tại so với một năm trước, đã có sự biến hóa thoát thai hoán cốt.
"Đại nhân, dựa vào thực lực Cửu U cung, e rằng chưa đủ đối phó Thiên Ngạc quân..." Ngô Thiên do dự một chút, khẽ nói. Tâm tình hắn vô cùng phức tạp khi Cửu U cung đến cứu viện, và sự lo lắng của hắn là có cơ sở. Bởi trước đây, hắn đã từng giao chiến với Thiên Ngạc quân và hiểu rõ thực lực cường đại của đối phương.
Tuy hiện tại Cửu U vệ đã tiến bộ không ít, nhưng so với Thiên Ngạc quân, vẫn còn thiếu một phần cơ hội chiến thắng.
Theo Ngô Thiên nghĩ, muốn đối phó Thiên Ngạc quân, trong chư vương chỉ có Tu La Vương với Tu La vệ, cùng với Liệt Sơn Vương với Liệt Sơn quân là những đội quân có thực lực đỉnh tiêm mới có cơ hội chiến thắng.
Cửu U vệ hiện tại, vẫn còn lộ ra vẻ non nớt.
Huyết Ưng Vương nghe vậy cũng gật đầu, nhìn lên bầu trời, nói: "Ngô Thiên, nếu Cửu U vệ ra tay, ngươi dẫn Huyết Ưng vệ toàn lực phối hợp, gánh bớt áp lực cho họ."
"Về phần Từ Bá kia, ta sẽ toàn lực ra tay, không để hắn có cơ hội xen vào cục diện chung."
Ngô Thiên gật đầu xác nhận. Cục diện trước mắt, chỉ có cách toàn lực phối hợp với Cửu U vệ, bọn họ mới có thể đột phá và thoát khỏi cảnh bị Thiên Ngạc quân vây khốn.
Trong lúc hai người bọn họ nói chuyện với nhau, trên không trung, Mục Trần nghe thấy câu nói đầy vẻ trào phúng của Từ Bá, hai mắt khẽ híp lại. Từ Bá này cho rằng chỉ cần dựa vào ưu thế số lượng, cuối cùng vẫn không coi Cửu U vệ ra gì...
"Đã vậy thì chiến thôi."
Hai tay Mục Trần đột nhiên kết ấn, con ngươi đang bình thản bắt đầu dâng lên vẻ lăng lệ ác liệt. Một cỗ sắc bén chi khí phảng phất từ cơ thể hắn tràn ngập ra, thân người hắn tựa như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ.
"Cửu U vệ!" Mục Trần quát lớn, tiếng quát vang vọng.
"Chiến!"
Trường thương trong tay Cửu U vệ dộng mạnh xuống đất, tiếng hét lớn như sấm, nổ vang phía chân trời. Hắc ám chiến ý vạn trượng như một cơn sóng bành trướng phóng lên trời, từ xa nhìn lại cứ như một vùng hải dương màu đen, dần dần tràn ngập khắp trời đất.
"Lệ!"
Bàn chân Mục Trần đạp mạnh, hắc ám chiến ý sau lưng hắn bành trướng, lập tức chiến ý hỗn loạn cuồng bạo. Thanh âm vang vọng của Hạc Minh chiến ý tràn đầy cuồng nhiệt bạo phát. Sau đó, mọi người đều thấy, một hắc ám chiến văn cực lớn hiện ra, trên đó khắc hình tượng Cửu U tước cực lớn, ngưng luyện từ trong hải dương chiến ý đang bành trướng. Hai cánh Cửu U Tước mở rộng, che khuất cả bầu trời...
Cửu U tước ngửa mặt lên trời hót vang, vô số người kinh hãi nhìn cảnh tượng hắc ám chiến ý tựa như thác nước tràn lan ra tận chân trời. Trong vài hơi thở ngắn ngủi, cơ hồ cả trời đất đều bị ngập tràn trong chiến ý mênh mông.
"Chiến Ý Chi Linh?!"
Tiếng kinh hô từ những người đang quan sát cùng lúc vang vọng khắp nơi, nhân mã của các phương thế lực đều biến sắc, mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
"Mục Trần thế mà đã ngưng luyện được Cửu U vệ Chiến Ý Chi Linh..." Trong sơn cốc, Huyết Ưng Vương và Ngô Thiên nhìn cảnh này mà sắc mặt cứng ngắc, hai người nhìn nhau, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Đến lúc này, bọn họ mới hiểu được vì sao Mục Trần cùng Cửu U lại có lá gan dám kéo quân đến đây, dù biết rõ Thiên Ngạc quân ở chỗ này. Nguyên lai là bọn họ đã nắm chắc phần thắng.
Bởi vì ai cũng hiểu rõ, đối với một chi quân đội mà nói, "Chiến Ý Chi Linh" có hiệu quả tăng phúc đáng sợ đến mức nào.
"Người này..." Ánh mắt Ngô Thiên phức tạp, gian nan thở dài một hơi. Một năm trước, Mục Trần mới gia nhập Đại La Thiên Vực, căn bản không được hắn để vào mắt. Nhưng một năm sau, không chỉ leo lên hạng ba tại Long Phượng Lục, thậm chí việc chỉ huy quân đội, cũng đã đạt đến trình độ hắn không theo kịp.
Thời điểm này, dù Ngô Thiên cao ngạo cũng chỉ có thể thừa nhận, giữa hắn và Mục Trần hiện tại, có một sự chênh lệch không thể so sánh. Hắn hiểu được, một số người, dù đã từng là một gã tiểu tốt vô danh, nhưng một khi quật khởi, những người khác khó có thể theo kịp.
"Chiến Ý Chi Linh?"
Đôi mắt Từ Bá gắt gao nhìn chằm chằm vào chiến ý bàng bạc bên trong Cửu U tước, sắc mặt hắn vào lúc này cũng trở nên tái nhợt. Át chủ bài này của Mục Trần, hiển nhiên đã vượt ra khỏi dự liệu của hắn.
Đến lúc này, hắn mới hiểu vì sao Mục Trần dám nói những lời rằng hắn sẽ phải trả giá thật nhiều. Nguyên lai không phải là lời bồng bột xuất phát từ việc tuổi trẻ khí thịnh, mà là vì Mục Trần thật sự có được thủ đoạn này.
Cửu U vệ có được Chiến Ý Chi Linh, dù số lượng kém hơn Thiên Ngạc quân rất nhiều, nhưng Từ Bá không hề nắm chắc có thể chiến thắng. Bởi vì hắn cũng rất rõ ràng, đối với một chi quân đội mà nói, Chiến Ý Chi Linh trọng yếu cỡ nào.
Bên cạnh Từ Bá, lông mày Phương Nghị cũng nhíu lại. Hắn lần đầu tiên đem ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía Mục Trần. Trong quá khứ, hắn không quá coi trọng Mục Trần. Dù tại Long Phượng Thiên, Mục Trần cũng có biểu hiện kinh diễm, nhưng Phương Nghị biết, nếu không phải đụng trúng Thải Tiêu - một siêu cấp yêu nghiệt, hào quang của Mục Trần tại Long Phượng Thiên sẽ bị hắn áp chế vô cùng thê thảm.
Nhưng xem tình hình hiện tại, có vẻ hắn đã coi thường gã đối thủ mà hắn đã từng không xem trọng này.
Một người có thể ngưng luyện ra Chiến Ý Chi Linh cho một chi quân đội, Phương Nghị rất rõ ràng đến tột cùng có bao nhiêu tiềm lực và uy hiếp.
Ánh mắt Từ Bá âm trầm, hắn ném ánh mắt hung lệ về phía Mục Trần, điềm nhiên nói: "Thực cho rằng có Chiến Ý Chi Linh, có thể cùng Thiên Ngạc quân ta đối kháng sao? Ta hôm nay ngược lại muốn thỉnh giáo một chút, Chiến Ý Chi Linh này của ngươi đến tột cùng có lợi hại như lời đồn hay không?"
Tuy Từ Bá cũng biết Chiến Ý Chi Linh lợi hại, nhưng muốn hắn cứ như vậy lựa chọn rút lui, hiển nhiên là điều hắn khó có thể dễ dàng chấp nhận. Dù hắn hiểu rõ, một khi khai chiến, hắn chắc chắn sẽ trả một cái giá cực kỳ thảm trọng.
Bất ngờ, lúc này Phương Nghị lại vung tay ngăn cản ý đồ của Từ Bá. Hắn nhìn về phía Mục Trần, cười cười, nói: "Mục Trần, ngươi đúng là khiến chúng ta cảm thấy thập phần ngoài ý muốn."
"Quá khen." Mục Trần không mặn không nhạt cười, nói: "Nếu hai vị không có ý định liều cái cá chết lưới rách, để cho thế lực khác làm ngư ông đắc lợi, ta cảm thấy chúng ta mỗi bên lui một bước là lựa chọn tốt nhất."
Phương Nghị cười, không nhanh không chậm nói: "Nói như vậy, kỳ thật ngươi cũng không đành lòng cùng Thiên Ngạc quân dốc sức liều mạng, bởi vì ngươi cũng biết nếu làm thế Cửu U vệ cũng đồng dạng trả giá không nhỏ. Ngươi đã có lòng đố kỵ, vậy việc ngươi muốn an lành mang người cứu ra, có phải là có phần chắc chắn quá hay không?"
Hai mắt Mục Trần nhắm lại, nói: "Ngươi là muốn xem thử chúng ta ai ác hơn ai sao?"
Phương Nghị khoát tay áo, cười nói: "So sánh độ ác độc mần chi cho vô vị, ngươi lẽ cũng biết, nếu để cho các ngươi đơn giản đem người mang đi, mặt mũi Thần Các chúng ta đem chôn ở đâu cho hết?"
"Vậy ngươi có ý định như thế nào?" Mục Trần chau mày, cười nhìn vị bá chủ đệ nhất Long Phượng Lục này.
Phương Nghị cười, nghiêng đầu nhìn về phía Từ Bá, nói: "Từ sơn chủ, chuyện kế tiếp để ta làm chủ, được không?"
Từ Bá nghe vậy, trầm ngâm một chút rồi gật đầu. Địa vị Phương Nghị tại Thần Các có phần đặc thù, tuy nói còn trẻ, nhưng thành tựu của hắn về sau tất nhiên không thấp. Cho nên, Từ Bá cũng không phản đối việc hắn nhúng tay vào.
Hơn nữa, dưới tình huống Cửu U Cung xuất hiện, tình hình thực sự có chút khó giải quyết, Phương Nghị muốn tiếp thu thay hắn, hắn cũng rất vui lòng.
Phương Nghị thấy Từ Bá gật đầu, lúc này mới đưa mắt nhìn Mục Trần, mỉm cười nói: "Ngươi lẽ cũng biết, quân đội khai chiến, chúng ta đều trả giá không nhỏ, bất quá các ngươi muốn cứu người, chỉ dựa vào mồm mép cũng vô dụng."
"Cho nên?" Mục Trần nhìn Phương Nghị, cười hỏi.
"Tại Long Phượng Thiên, ta cũng đã kiến thức biểu hiện của ngươi, có thể nói là vạn người có một. Bất quá ngươi có thể có chiến tích chói mắt như thế, nghĩ đến có lẽ không thoát được quan hệ cùng vị bằng hữu kia của ngươi." Phương Nghị chậm rãi xòe bàn tay ra, tại đầu ngón tay có Linh lực lóe lên, giống như điện quang, một tia nguy hiểm chấn động, tràn ngập đi ra.
"Ta có một biện pháp, chỉ trả bằng một cái giá thật nhỏ, lại có thể giải quyết hết cục diện trước mắt này, bất quá cũng không biết ngươi có loại này đảm lượng hay không."
Mục Trần ánh mắt ngưng lại.
Phương Nghị cuời cười ôn hòa, chỉ là sâu trong con ngươi, lại có thêm hào quang thâm thúy làm cho người khác bắt đoán không ra.
"Đó chính là khiêu chiến ta."
Đề xuất Đô Thị: Mệnh Danh Thuật Của Đêm