- "Đây là khiêu chiến ta sao..."
- Phương Nghị đứng trên đỉnh núi, một tay buông thõng sau lưng, gió nhẹ thổi đến, áo trắng tung bay, khí độ phi phàm khiến các thế lực xung quanh không khỏi tán thưởng. Quả nhiên, Phương Nghị là nhân tài kiệt xuất của Bắc Giới, có vài phần bản lĩnh thật.
- Dù gặp phải Thải Tiêu ở Long Phượng Thiên nhưng không thu hoạch được gì, hắn cũng không hề nản lòng, ngược lại còn có chỗ tinh tiến. Kiểu đột phá trong nghịch cảnh này khiến ai cũng phải tấm tắc khen ngợi.
- Đây chính là phẩm chất thiết yếu của một cường giả.
- Phương Nghị ném ánh mắt về phía Mục Trần, giọng nói vang vọng: "Chỉ cần ngươi có thể thắng ta, Thần Các ta sẽ lui lại một bước."
- Tiếng xôn xao vang lên, rõ ràng Phương Nghị đang khiêu chiến Mục Trần, những ánh mắt dõi theo đều sáng rực.
- Cả hai đều là nhân vật kiệt xuất của Bắc Giới, một người là bá chủ Long Phượng Lục nhiều năm, một người là siêu cấp hắc mã mới nổi.
- Song phương đều có danh tiếng không nhỏ, mọi người đều muốn biết, siêu cấp hắc mã đụng độ bá chủ Long Phượng Lục, kết quả sẽ là khúc khải hoàn một lần nữa hay là ảm đạm vẫn lạc?
- "Ngươi cho rằng tình hình hiện tại cho phép ngươi tùy ý lựa chọn phương thức khai chiến sao?" Cửu U cười lạnh, với thực lực của nàng, dễ dàng nhận ra Phương Nghị đã là Ngũ phẩm Chí Tôn, ngay cả nàng cũng thấy có chút phiền toái. Trong khi Mục Trần chỉ là Tứ phẩm Chí Tôn, nếu đấu một chọi một thì hoàn toàn bất lợi.
- "Hắc hắc, nếu thực sự khai chiến, Thiên Ngạc Quân của ta sẽ phụng bồi đến cùng. Bất quá, sau đó năm nghìn Cửu U Vệ sống sót chưa chắc được một nửa." Từ Bá lạnh lùng lên tiếng, giọng điệu tràn ngập sát ý.
- "Vậy toàn bộ Thiên Ngạc Quân của ngươi cũng sẽ phải chôn cùng!" Cửu U đáp trả lạnh lùng.
- Phương Nghị cười, ngăn Từ Bá lại, nhìn Mục Trần nói: "Ngươi cũng thấy tình hình trước mắt rồi đấy. Cửu U Vệ của ngươi có thể ngưng luyện ra Chiến Ý chi linh, thật khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác. Bất quá, số lượng Cửu U Vệ không chiếm ưu thế, nếu thực sự khai chiến, kết cục tất yếu là lưỡng bại câu thương."
- Phương Nghị chỉ tay xuống đám người bên dưới, cười nói: "Mà trong số này, có bao nhiêu sói đói ngươi cũng rõ ràng. Đến lúc đó, đối với cả hai ta đều không có lợi."
- "Cho nên, cục diện tốt nhất chính là biến cuộc chiến quân đội thành cuộc chiến cá nhân..."
- Mục Trần mỉm cười nhìn Phương Nghị, đáp lời: "Lý do chính đáng đấy. Bất quá, ta nhìn thấy sát ý trong mắt ngươi... Ta đoán, ngươi đã có sát tâm với ta rồi phải không?"
- Phương Nghị nheo mắt, Mục Trần đã đoán trúng suy nghĩ của hắn. Từ khi thấy Mục Trần ngưng luyện chiến ý cho Cửu U Vệ, hắn đã cảm thấy Mục Trần có tiềm lực vô cùng, mang đến cho hắn uy hiếp không nhỏ. Nếu còn phát triển tiếp, Mục Trần sẽ trở thành đại địch của Thần Các bọn hắn.
- Loại địch nhân này, nhất định phải gạt bỏ triệt để.
- "Nếu ngươi không dám tiếp chiến, ta cũng hiểu được. Dù sao ngươi cũng chỉ là người mới, nhưng có thể đạt đến trình độ này, ngay cả ta cũng phải bội phục."
- "Kế khích tướng này có vẻ không cao minh cho lắm." Mục Trần cười nói.
- Phương Nghị nhíu mày, cuối cùng hắn cũng hiểu Mục Trần cực kỳ khó chơi. Thiếu niên này tuổi không lớn, nhưng tâm trí cực kỳ nhạy bén và thành thục, không hề có chút tranh cường háo thắng của tuổi trẻ. Kiểu người "dầu muối đều không ăn" này khiến Phương Nghị có chút khó chịu.
- "Bất quá..." Khi Phương Nghị đang đau đầu, Mục Trần cười híp mắt nói: "Nếu thật sự muốn khiêu chiến ta... không phải là không thể, rất đơn giản..."
- "Năm trăm khối Vẫn Lạc Nguyên Đan." Mục Trần giơ năm ngón tay, cười tủm tỉm quơ quơ.
- Bầu không khí căng thẳng bỗng chốc đóng băng, vẻ mặt Phương Nghị lập tức trở nên ngốc trệ...
- Không ai ngờ tới, Mục Trần ngay lúc này lại giở công phu sư tử ngoạm, hơn nữa lại dùng một lý do dở khóc dở cười như vậy.
- "Năm trăm Vẫn Lạc Nguyên Đan?" Từ Bá nghe vậy, giận quá hóa cười, đứng lên nhìn chằm chằm Mục Trần, mỉa mai: "Tiểu tử, ngươi cho rằng cái mạng nhỏ của ngươi đáng giá năm trăm Vẫn Lạc Nguyên Đan?"
- Thật là chuyện nực cười! Năm trăm Vẫn Lạc Nguyên Đan gần như là thu hoạch của bọn hắn cả ngày hôm nay, còn là vì vận khí không tệ, dễ dàng tìm ra vài tòa di tích, sau đó vất vả tinh luyện mới có được. Mục Trần trước mắt chỉ tiện tay một lần liền đòi năm trăm Vẫn Lạc Nguyên Đan, hắn cho mình là ai?!
- "Đáng giá hay không không phải ngươi quyết định."
- Mục Trần tủm tỉm nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Phương Nghị, xòe bàn tay ra nói: "Phương Nghị huynh, nếu như ngươi thật sự muốn giết ta... cái giá này ta thấy không cao đâu. Đương nhiên... Nếu các ngươi thấy biện pháp này không khả thi thì..."
- Nói đến đây, Mục Trần sầm mặt, hàn quang và sát khí bừng lên: "Trực tiếp dùng quân đội hai bên đối chiến trực tiếp, xem thử Thiên Ngạc Quân bọn ngươi có thể khiến Cửu U Vệ của ta phải trả một cái giá cực kỳ nghiêm trọng hay không?!"
- Sát ý tràn ngập trong lời nói, nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất nhiều. Sự trở mặt này khiến vô số cường giả kinh hãi, ai cũng nhận thấy bên trong thiếu niên có vẻ ngoài ôn hòa kia đang có mãnh hổ ẩn mình. Một khi bị động đến, vẻ ôn hòa sẽ được thay thế bằng hàn khí sắc bén.
- Từ Bá biến sắc, định nổi trận lôi đình, nhưng Phương Nghị ngăn lại. Từ Bá ném ánh mắt lạnh băng về phía Mục Trần, chậm rãi nói: "Mục Trần, chuyện này có ý nghĩa gì không? Có nhiều thứ, coi như là trên người ngươi, nhưng chưa chắc đã thuộc về ngươi."
- "Năm trăm, thiếu một viên cũng không được. Có thì đánh tay đôi, không thì khai chiến bằng quân đội." Mục Trần mỉm cười khoát tay, bộ dạng khiến Từ Bá tức giận đến da mặt run rẩy, chỉ thiếu điều xông lên cắn xé hắn ra thành từng mảnh.
- Cửu U nhịn không được cười, miệng nhỏ nhắn phát ra một tràng âm thanh như chuông bạc. Nàng liếc nhìn Mục Trần, cũng cảm thấy dở khóc dở cười với việc Mục Trần biến sự khiêu chiến thành một dạng lao động cưỡng bức, phải trả thù lao mới động thủ.
- Phương Nghị nhìn chằm chằm Mục Trần, hàn ý chồng chất, cuối cùng hắn cười nói: "Ngươi đã cố ý như vậy, vậy thì theo ý ngươi vậy."
- "Từ sơn chủ, làm phiền một chút." Phương Nghị hướng mắt về phía Từ Bá.
- Mặt Từ Bá co giật một cái, hiển nhiên cực kỳ đau lòng. Dù sao, năm trăm khối Vẫn Lạc Nguyên Đan gần như là toàn bộ tài sản hiện tại của bọn hắn, nếu phải ném ra coi như mất toi công sức.
- "Hắn sẽ không mang đi nổi đâu." Phương Nghị chậm rãi nói.
- Nghe vậy, Từ Bá cắn răng, vung tay áo, năm trăm khối Vẫn Lạc Nguyên Đan bắn về phía Mục Trần.
- Năm trăm khối Vẫn Lạc Nguyên Đan lơ lửng quanh thân hắn. Mục Trần liếc nhìn rồi thu lại, cười tủm tỉm nói: "Phương huynh thật sự là xa hoa."
- Phương Nghị bình tĩnh cười nói: "Không sao, tạm thời cho ngươi gửi giữ, lát nữa ta sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi."
- Mục Trần khẽ gật đầu: "Hy vọng là vậy."
- "Có quá mạo hiểm không?" Cửu U thấp giọng hỏi, Phương Nghị dám ném ra năm trăm viên Vẫn Lạc Nguyên Đan, hiển nhiên là có mười phần nắm chắc lưu lại Mục Trần.
- "Hai quân đối chọi, chúng ta sẽ phải trả cái giá lớn. Cái giá này nhỏ hơn, ta không thể bỏ qua." Mục Trần nói khẽ.
- Có thể biến cuộc chiến hai quân thành song hùng chi đấu, cũng phù hợp ý nghĩ của Mục Trần, chỉ là hắn không thể dễ dàng để Phương Nghị vừa ý, nên mới giở công phu sư tử ngoạm một lần.
- Cửu U im lặng gật đầu, nàng cũng hiểu rõ, muốn cứu Huyết Ưng Điện, chỉ dựa vào trấn nhiếp là không đủ.
- Chẳng qua, Phương Nghị này cũng không phải đèn hết dầu. Dù Mục Trần thực lực mãnh tiến, nhưng có thể đối phó được không, Cửu U cũng không dám đánh cược.
- Thu hồi Vẫn Lạc Nguyên Đan, Mục Trần cũng chậm rãi bước ra, khí thế trở nên lăng lệ, giống như thần thương ra khỏi vỏ.
- Phương Nghị cảm nhận được khí thế của Mục Trần, mí mắt giật nhẹ.
- "Ta muốn cái đầu của tiểu tử này." Từ Bá nghiến răng nghiến lợi.
- "Như ngài mong muốn, hôm nay hắn hẳn phải chết."
- Phương Nghị cười nhạt, đạp không mà đi, xuất hiện trước mặt Mục Trần.
- Đệ nhất Long Phượng Lục và siêu cấp hắc mã, chính thức quyết đấu.
- Mây trắng bồng bềnh, khi hai đạo thân ảnh đối diện, linh lực phóng lên trời, phong vân biến sắc, từng tầng mây trên không bị xé nát.
- Với trận quyết đấu cỡ này, rất nhiều người ôm hứng thú lớn.
- Phương Nghị áo trắng phiêu động, tóc đen tung bay, lộ vẻ tiêu sái. Hắn nhìn Mục Trần, nói: "Trong Bắc Giới gần đây, ngươi nổi danh không nhỏ."
- "Nhờ phúc của ngươi thôi." Mục Trần cười đáp.
- Trước sự trêu chọc của Mục Trần, Phương Nghị chỉ nói: "Không cần khách khí. Ngươi đã biết là nhờ phúc của ta, vậy ta lấy lại là được rồi. Ta có thể cho danh tiếng ngươi lên cao, tự nhiên cũng có thể biến ngươi thành kẻ vô danh."
- "Thật sao?" Mục Trần nhún vai, nhìn Phương Nghị, cười nói: "Ta rất chờ mong. Chỉ là phải khuyên một câu, đừng chơi quá trớn, vạn nhất đánh mất vị trí đệ nhất Long Phượng Lục, ngươi muốn khóc cũng không kịp."
- "Vậy phải xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh."
- Phương Nghị sắc mặt bất động, hàn ý trong mắt nhanh chóng bùng lên. Linh lực mênh mông bàng bạc quanh thân hắn như phong bạo gào thét.
- Mục Trần cảm nhận được uy áp linh lực, ánh mắt cũng ngưng trọng. Hắn biết Phương Nghị này thật sự rất khó đối phó. Nhìn sơ qua cường độ linh lực cũng biết, trình độ của Phương Nghị vượt xa Khâu Thái Âm khi trước.
- Trận chiến này là một cuộc ác chiến!
- Bên dưới, tiếng xì xào bàn tán vang lên.
- "Hặc hặc, trận giao phong này thú vị đấy. Đệ nhất Long Phượng Lục và siêu cấp hắc mã tranh phong, không biết ai là người cười cuối cùng."
- "Có lẽ Phương Nghị có phần thắng lớn hơn. Dù sao hắn là Ngũ phẩm Chí Tôn, còn Mục Trần chỉ là Tứ phẩm."
- "Cũng không thể nói vậy, thực lực thật sự của Mục Trần có lẽ mạnh hơn vẻ bề ngoài. Nghe nói tại Đại La Thiên Vực Phong Vương Tế, Khâu Thái Âm cũng là Ngũ phẩm Chí Tôn, cuối cùng vẫn thua trong tay hắn."
- "Khâu Thái Âm mới bước vào Ngũ phẩm Chí Tôn, sao có thể so với Phương Nghị?"
- "Nếu Mục Trần thất bại, ngược lại có thể áp chế nhuệ khí của hắn. Tiểu tử này giờ danh tiếng quá lớn, cũng nên chèn ép một chút, để hắn hiểu được, tại Bắc Giới này, nên sống khiêm tốn một chút."
- Trong thiên địa vang lên tiếng xì xào bàn tán, nhưng đối với hai người quyết đấu, ai cũng cho rằng Phương Nghị có phần thắng cao hơn, Mục Trần vẫn còn kém vài phần hỏa hầu.
- Hơn nữa, quan trọng nhất là Mục Trần chỉ là Tứ phẩm Chí Tôn, còn Phương Nghị đã sớm tiến vào Ngũ phẩm Chí Tôn cảnh giới.
- Dù Mục Trần thủ đoạn thông thiên, nhưng ai cũng hiểu, Phương Nghị thân là thế hệ trẻ tuổi được Thần Các trọng điểm bồi dưỡng, lá bài tẩy của hắn, dù là ai cũng khó có thể đoán được.
- Trong sơn cốc, Huyết Ưng Vương và đám Ngô Thiên cũng ngẩng đầu nhìn lên không trung, sắc mặt lộ vẻ ngưng trọng. Tuy nói bọn hắn đã tận mắt chứng kiến thực lực của Mục Trần tại Phong Vương Tế, nhưng bọn hắn rõ ràng Phương Nghị lợi hại hơn.
- "Nếu như lần này Mục Trần có thể toàn thân trở ra, trong thế hệ trẻ tuổi tại Bắc Giới, thanh danh của hắn sẽ không ai có thể lay chuyển." Huyết Ưng Vương chậm rãi nói. Mục Trần quật khởi tại Bắc Giới quá nhanh, điều này cũng mang đến vô số nghi ngờ. Ví dụ như trong Long Phượng Thiên, nhiều người cho rằng Mục Trần có chiến tích kia là nhờ Viêm Đế chi nữ tương trợ.
- Song song đó, hắn cũng phải đối mặt với nguy hiểm không nhỏ. Một khi thảm bại, tư thái siêu cấp hắc mã cũng sẽ sụp đổ, con đường tương lai sẽ bị tổn thất nặng nề.
- Bắc Giới tàn khốc, không ai nhớ đến kẻ thất bại.
- Oanh!
- Linh lực như biển rộng gào thét quanh thân Phương Nghị. Linh lực như sấm, phát ra tiếng nổ trầm thấp, bầu trời kịch liệt rung chuyển.
- Mục Trần cũng căng thẳng. Khi thực sự đối diện, hắn mới cảm nhận được uy áp của Ngũ phẩm Chí Tôn là như thế nào. Hắn biết rõ Phương Nghị này chính là kình địch.
- "Hiện tại hối hận có lẽ đã muộn. Đôi khi, vì sự kiêu ngạo của mình mà phải trả một cái giá lớn." Phương Nghị nhìn xuống Mục Trần, lạnh lùng nói.
- Mục Trần bĩu môi, bàn tay đột nhiên nắm chặt. Đại Tu Di Ma Trụ mang theo hung sát chi khí cuồn cuộn xuất hiện. Bàn chân đạp hư không, thân hình hóa thành lưu quang bắn đi.
- Oanh!
- Đại Tu Di Ma Trụ mang theo bóng ma khổng lồ và lực lượng đáng sợ, không chút lưu tình nào đập thẳng về phía Phương Nghị!
- Phương Nghị mặt không đổi sắc. Lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện kim quang, trở tay vỗ một chưởng lên Đại Tu Di Ma Trụ.
- Keng!
- Âm thanh kim loại va chạm nổ vang trên bầu trời. Mắt thường có thể thấy được lực lượng lan tỏa. Vô số gợn sóng xung kích khiến Mục Trần bị bắn ngược ra ngoài, Đại Tu Di Ma Trụ cũng văng lên không trung.
- "So sánh ta với những Ngũ phẩm Chí Tôn mà ngươi từng gặp sẽ khiến ngươi thua thiệt đấy." Phương Nghị hờ hững nhìn cảnh tượng này. Hắn sải bước, trực tiếp xuất hiện trên Đại Tu Di Ma Trụ, rồi tung một chưởng xuống.
- "Trả lại cho ngươi!"
- Linh lực bàng bạc bộc phát. Đại Tu Di Ma Trụ lập tức hóa thành một đạo bóng đen, mang theo âm thanh chói tai, hung hăng lao về phía Mục Trần. Lực lượng xung kích cỡ này, dù là Ngũ phẩm Chí Tôn cũng không dám nghênh đón trực tiếp.
- "Hừ!"
- Mục Trần thấy vậy, trong lòng hừ lạnh một tiếng. Phương Nghị thật xảo trá, muốn dùng Đại Tu Di Ma Trụ tấn công hắn. Với loại công kích này, nếu Mục Trần lựa chọn né tránh, khí thế chắc chắn sẽ yếu đi, Phương Nghị sẽ chiếm được tiên cơ. Còn nếu đón đỡ, chỉ sợ đó chính là điều Phương Nghị muốn nhìn thấy, bởi vì hắn có thể dựa vào linh lực cường đại của bản thân, tạo thành áp chế đối với Mục Trần.
- Mọi ánh mắt đều tập trung vào Mục Trần.
- "Đồ của ta, chưa đến lượt ngươi dùng!"
- Sắc mặt Mục Trần băng hàn. Hai tay hắn kết ấn, lập tức một luồng kim quang bắn ra từ lồng ngực. Một tiếng long ngâm tràn đầy uy nghiêm cổ xưa vang vọng.
- Kim quang khởi động. Trên cánh tay phải của Mục Trần, Chân Long chi linh du động hiện ra, giống như long văn. Long trảo của Chân Long chi linh bao trùm lấy lòng bàn tay phải của Mục Trần, năm ngón tay được bao bọc hoàn toàn trong long trảo.
- Kim quang trong mắt chợt lóe. Cánh tay phải của hắn phình to một vòng, gân xanh nổi lên dưới da như gân rồng. Hắn cảm giác bên trong cánh tay của hắn ẩn chứa một con cự long đang giương nanh múa vuốt!
- Theo thực lực tăng lên, hắn hiển nhiên dần dần khai phá được lực lượng thuộc về Long Phượng Thể!
- "Oanh!"
- Đại Tu Di Ma Trụ như ngọn núi cao từ trên trời giáng xuống. Trên ma trụ, bao trùm linh lực cường đại cuồng bạo đến từ linh lực của Phương Nghị. Hắn dùng linh lực bao bọc Đại Tu Di Ma Trụ tạm thời, ngăn cách sự khống chế của Mục Trần đối với nó.
- Bây giờ, Đại Tu Di Ma Trụ hiển nhiên không nhận Mục Trần là chủ nhân.
- Mục Trần thân hình không hề lay chuyển. Hắn ngẩng đầu nhìn Ma Trụ đang phóng đại nhanh chóng, hít sâu một hơi, trước những ánh mắt kinh ngạc, chậm rãi tung một quyền, trực tiếp đánh vào bên dưới Ma Trụ.
- Đông!
- Một quyền kia, không hề hoa mỹ, nhưng ẩn chứa lực lượng kinh hồn. Trong khoảnh khắc, nó khiến không gian xung quanh rách toạc ra từng mảng mà mắt thường có thể thấy được.
- Keng!
- Âm thanh kim loại như sấm sét nổ vang trong thiên địa, chấn động khí huyết trong cơ thể mọi người. Ánh mắt của bọn họ chăm chú nhìn lên trời.
- Ở đó, Mục Trần vẫn giữ tư thế tung quyền. Đại Tu Di Ma Trụ dừng lại ở tư thế lao xuống. Lực lượng cường hãn đều đã được Mục Trần tiếp nhận.
- Mọi người thấy rõ, linh lực kim quang bao trùm phía trên Đại Tu Di Ma Trụ đã bị Mục Trần dùng một quyền cứng rắn đánh tan.
- Sắc mặt mọi người đều kinh động, hiển nhiên là bị một quyền này của Mục Trần trấn nhiếp.
- Mục Trần thân hình khẽ động, lao thẳng về phía Đại Tu Di Ma Trụ. Trong con ngươi phảng phất có nộ long gào thét, mang theo uy áp quét về phía Phương Nghị đang có vẻ mặt âm trầm khó tin.
- "Lần sau, khuyên ngươi đừng động vào đồ của người khác, để tránh tự rước nhục." Mục Trần chân đạp Đại Tu Di Ma Trụ, ánh mắt lăng lệ nhìn về phía Phương Nghị, tiếng cười lạnh vang lên.
- Phương Nghị hai mắt híp lại, chợt nhẹ nhàng gật đầu.
- "Vậy chúng ta hãy xem, hôm nay rốt cuộc là ai tự rước nhục!"
Đề xuất Tiên Hiệp: Theo Môn Phái Võ Lâm Đến Trường Sinh Tiên Môn