Logo
Trang chủ

Chương 869:  Đại quân tụ tập

Đọc to

"Cẩn thận... Ngô Hoàng...!"

Lời cảnh báo khàn đặc vừa dứt, thân ảnh Ngũ Thống Lĩnh cũng tan biến. Mục Trần sắc mặt ngưng trọng, nhìn theo bóng dáng đang mờ dần, chắp tay cúi người.

"Tứ Linh Chiến Trận..."

Ánh mắt Mục Trần hướng sâu vào Tử Vong Di Tích, nơi hắc ám bao trùm, không thể nhìn thấu, khiến lòng hắn dấy lên một nỗi bất an.

Liệt Sơn Vương, Cửu U cùng đám người bay đến, nghi hoặc hỏi nhỏ: "Tứ Linh Chiến Trận là cái gì?"

"Ta đoán phía trước chắc chắn có chiến trận nghênh đón chúng ta!" Mục Trần gật đầu, thần sắc ngưng trọng nói.

Nghe hai chữ "Chiến Trận", trong mắt đám người Liệt Sơn Vương thoáng hiện một tia kiêng kỵ. Bọn họ hiểu rõ, chỉ có Chiến Trận Sư mới có thể bố trí chiến trận, uy lực của nó long trời lở đất.

Linh Trận Sư dùng trận pháp mượn nhờ lực lượng thiên địa, còn Chiến Trận Sư lại dùng quân đội tạo thành trận pháp, chiến ý mênh mông, thiên địa cũng phải kiêng sợ.

Đừng nhìn hiện tại quân số của bọn hắn chiếm gần phân nửa Đại La Thiên Vực, nếu thật phải đối mặt chiến trận do Chiến Trận Sư bố trí cũng phải mười phần kiêng kỵ.

Bất quá chỉ là kiêng kỵ mà thôi, muốn bọn người Liệt Sơn Vương sợ hãi lùi bước là điều không thể, thể diện chư Vương đâu dễ dàng đánh mất như thế.

"Trước tiên chúng ta tinh luyện Vẫn Lạc Nguyên Đan ở đây rồi tính tiếp." Mục Trần nói.

Liệt Sơn Vương, Cửu U nghe vậy ngược lại chấn động, lúc này mới chú ý đến Vẫn Lạc Nguyên Khí bàng bạc trên bầu trời, do quân đội mục nát chết đi hóa thành.

Ở đằng xa, một ít thế lực thấy Vẫn Lạc Nguyên Khí nhiều như vậy cũng đỏ mắt, nhưng kiêng kỵ đội hình bên phía Mục Trần quá cường đại, cũng phải thu liễm lại.

Vẫn Lạc Nguyên Khí được tinh luyện thành Vẫn Lạc Nguyên Đan, bọn người Mục Trần vô cùng thỏa mãn. Lần này thu hoạch được hơn chín nghìn viên Nguyên Đan, chia đều ra mỗi người cũng được hơn hai nghìn khỏa.

"Di tích này không hổ danh Tử Vong Di Tích." Liệt Sơn Vương cảm thán, chỉ một chi Thống Lĩnh quân đội thôi, cũng có thể luyện ra được ngần này nguyên đan, so với tam cấp di tích thì gấp ba mươi lần.

Tuy di tích nhất cấp này thu hoạch cực kỳ phong phú, nhưng mức độ nguy hiểm cũng quá cao. Nếu bọn hắn không tập hợp lại, chỉ sợ kết cục so với Cực Vũ Tông kia cũng chẳng khác là mấy.

"Có đi tiếp hay không?"

Ánh mắt Liệt Sơn Vương nhìn về phía Mục Trần. Trước khi Ngũ Thống Lĩnh kia tiêu tán, có để lại lời cảnh báo sâu bên trong Tử Vong Di Tích còn có một tòa chiến trận khủng bố, và hình như còn có một Ngô Hoàng cường đại hơn rất nhiều.

Nơi đó có thể có vô số bảo bối, nhưng mức độ nguy hiểm có thể so với ở đây gấp trăm lần.

"Chúng ta cứ đi tiếp xem tình hình thế nào, nếu thật sự quá nguy hiểm, thì lui lại đây tìm thêm chút Vẫn Lạc Nguyên Đan rồi rời đi." Mục Trần trầm mặc đáp, tuy tin tức liên quan đến Chiến Trận Sư cực kỳ trọng yếu với hắn, nhưng cũng phải đặt tính mạng của bọn người Liệt Sơn Vương lên trước tiên.

Liệt Sơn Vương nghe vậy không chút dị nghị gật đầu.

"Đi nào!"

Mục Trần đảo mắt nhìn xung quanh, các thế lực đang quan sát bọn hắn, lúc này cũng dần tản đi, không dám tham lam đến cướp giật. Hắn không chần chừ nữa, vung tay lên, hóa thành một đạo lưu quang hướng sâu bên trong Tử Vong Di Tích mà lướt đi.

Dọc đường tiến sâu vào bên trong, bọn người Mục Trần vô cùng căng thẳng, bởi vì từ trong bóng tối không ngừng có quân đội mục nát tràn ra như thủy triều bạo động. Nhưng với Mục Trần, đó cũng là điều tốt, có thể kiếm thêm một chút Vẫn Lạc Nguyên Đan.

Dưới thế công trùng trùng điệp điệp, mặc dù đội hình của bọn hắn cường đại nhưng bắt đầu cũng xuất hiện một ít thương tổn. Nếu không có Liệt Sơn Vương hỗ trợ, chỉ sợ tổn thất càng thêm nghiêm trọng.

Tuy có chút trở ngại, khiến tốc độ di chuyển của bọn người Mục Trần chậm chạp, nhưng càng ngày càng tiến sâu vào Tử Vong Di Tích.

Xung quanh, không ít thế lực bị tổn thất thê thảm. Thực lực của bọn họ không yếu, thậm chí ở Bắc Giới cũng được xem là nhất lưu, còn có Lục Phẩm Chí Tôn tọa trấn. Nhưng khi bị quân đội mục nát bao phủ như thủy triều, một số cường giả có thực lực còn chạy trốn được, nhưng nhân mã đi theo toàn bộ bị diệt sạch.

Nhìn thấy những thế lực nhất lưu này bị tiêu diệt, nội tâm bọn người Mục Trần cũng run rẩy. Đội ngũ của bọn hắn tuy mạnh, nhưng với nguy hiểm rình rập thế này, chỉ cần một chút sơ hở sẽ khiến toàn quân bị diệt không thể nghi ngờ.

Dù sao bọn hắn cũng chiếm gần phân nửa tinh nhuệ của Đại La Thiên Vực, nếu bị tiêu diệt hết, đối với Đại La Thiên Vực hẳn là đả kích chí mạng.

Hắc ám như thủy triều gào thét, khiến thiên địa cũng run rẩy. Linh lực xung quanh bọn người Mục Trần dao động, sẵn sàng nghênh địch.

Đi qua khoảng mấy trăm dặm, bọn hắn đã chạm trán mấy chục đợt sóng quân đội mục nát. Thậm chí có một lần quy mô không khác đội hình của bọn hắn là mấy, ngay cả Linh Kiếm Vương cũng bị thương.

Càng vào sâu, nguy hiểm vượt quá tầm kiểm soát của bọn hắn.

"Nơi đây chắc là nơi sâu nhất của Tử Vong Di Tích rồi!" Mục Trần ngẩng đầu, tinh quang trong mắt lóe lên, nhìn sâu vào bên trong hắc ám.

Liệt Sơn Vương nghe vậy, thân thể căng cứng. Cửu U đảo mắt nhìn một vòng: "Vì sao nơi này so với bên ngoài thì yên tĩnh như thế, ngay cả bóng dáng một quân đội mục nát cũng không thấy?"

"Địa bàn của mãnh hổ, làm sao cho phép dã thú khác bén mảng tới." Mục Trần nhìn vào nơi xa, nhíu mày nói nhỏ: "Mọi người cẩn thận!"

Thân hình lướt đi, linh lực tuôn ra bảo hộ. Đại quân phía sau tâm thần cũng cực kỳ cẩn thận, từng ly từng tý đề phòng.

Đại quân lặng lẽ đi qua khu vực không chút sinh cơ. Đến một vùng sơn mạch, Mục Trần đột ngột dừng lại, đồng tử co rút mạnh, khuôn mặt kịch biến.

Sau lưng, sắc mặt bọn người Liệt Sơn Vương cũng xám xịt, hít sâu một hơi khí lạnh.

"Các con mẹ nó thật là chết tiệt mà...!" Liệt Sơn Vương nghẹn ngào lẩm bẩm.

Khóe miệng Mục Trần co giật, ánh mắt chết lặng nhìn về phía trước. Nơi đó là một mảnh hắc ám không thấy điểm cuối, do quân đội mục nát đứng sừng sững như khúc gỗ tạo thành. Thân hình không chút sứt mẻ, nhìn như khô mộc, nhưng chiến ý bàng bạc tuôn trào, khiến thiên địa kịch liệt bạo động.

Số lượng quân đội trước mặt, tối thiểu cũng đến mấy chục vạn.

Bên trong khu rừng, chiến kỳ phất phới, vô số tiếng gầm gừ vang vọng.

Đối mặt với đội hình quân đội như thế này, mạnh mẽ như Liệt Sơn Vương cũng cảm thấy da đầu tê dại. Bọn hắn như châu chấu đá xe.

"Thật sự quá khủng bố, cho dù toàn bộ chúng ta xông vào, cũng bị tiêu diệt hoàn toàn." Liệt Sơn Vương sắc mặt khó coi, đội quân dưới trướng bọn hắn nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai vạn chiến sĩ, nhưng nơi này lại tụ tập đến mấy chục vạn người, còn do Chiến Trận Sư thao khống. Đừng nói là bọn hắn, Tam Hoàng có mặt cũng phải kiêng kỵ mười phần.

Mục Trần khẽ than gật đầu. Hắn thông hiểu chiến ý hơn Liệt Sơn Vương, nên tình hình trước mắt càng rõ ràng. Chiến ý nơi này cực kỳ cường đại, mơ hồ tản ra một chút ba động dị thường. Chấn động này khiến da đầu hắn run lên. Nếu hắn đoán không lầm, nơi đây còn bày bố chiến trận đích thật.

Một khi bọn hắn xông vào trong đó, kết quả toàn quân sẽ bị diệt.

*Hưu...*!

Khi bọn người Mục Trần còn do dự, ở đằng xa có tiếng gió rít, vô số đội ngũ gào thét mà đến, đáp xuống bên ngoài bình nguyên. Mục Trần thấy rõ vẻ mặt khiếp sợ trên mặt những người này.

"Bên kia là đội quân của Thần Các!" Liệt Sơn Vương kinh ngạc: "Bọn hắn cũng đến đây rồi!"

Mục Trần gật đầu, nhìn về một hướng khác. Quả nhiên, đại quân của Huyền Thiên Điện cũng đột phá trở ngại, đến được nơi này.

Khoảng mười phút trôi qua, nhiều đội ngũ cường đại xông đến. Những người này không thuộc thế lực đỉnh tiêm, nhưng quy mô cũng kinh người. Nhìn kỹ lại mới phát hiện, đám người này là các thế lực nhất lưu hợp lại, khí thế cuồn cuộn, khó trách có thể đến đây.

Thấy nhiều đội ngũ cường đại tiến đến, Mục Trần không sợ hãi mà còn vui mừng. Đột nhiên phía Thần Các có một đạo hào quang bộc phát, một âm thanh nhu nhược vang lên:

"Chư vị có thể cùng nhau nghị luận, tìm phương pháp đối phó cục diện trước mắt?"

Đề xuất Tiên Hiệp: Linh Cảnh Hành Giả
Quay lại truyện Đại Chúa Tể (Dịch)
BÌNH LUẬN