Logo
Trang chủ

Chương 199: Ngu xuân Lâm An cũng là hữu dụng nơi

Đọc to

Góa phụ Chu Mân? Nghe Dương Oanh Oanh nói vậy, phản ứng đầu tiên của Hứa Thất An là: Nàng nói dối. Ngoại trừ kinh thành ra, quan viên các nơi của Đại Phụng, từ Bố chính sứ một châu cho đến Tri huyện một huyện, đều là người ngoài. Thân là Kinh lịch của Đô Chỉ Huy Sứ ty, Chu Mân đương nhiên không ngoại lệ. Hơn nữa, Kinh lịch là chức quan bề ngoài của hắn, còn thân phận sau lưng lại là ám tử của Đả Canh Nhân. Chẳng lẽ Ngụy Uyên lại cho phép một ám tử mang theo vợ con bên mình? Như vậy chẳng phải là phút chốc trở thành phản đồ sao.

“Chu Mân?” Trương Tuần phủ cau mày, “Hắn có oan khuất gì?” Mang dáng vẻ “Chu Mân là ai, bản quan không biết”.

Dương Oanh Oanh buồn bã nói: “Phu quân thiếp vốn là một Kinh lịch của Đô Chỉ Huy Sứ ty Vân Châu.”

Trương Tuần phủ kinh ngạc, thái độ đột ngột thay đổi, xoay người đỡ Dương Oanh Oanh đang quỳ dậy: “Hoá ra là phu nhân của Chu Kinh lịch. Chu Kinh lịch đã xảy ra chuyện gì? Vì sao phu nhân lại bỏ gần tìm xa, đến Thanh Châu để cáo trạng? Thanh Châu và Vân Châu là châu ngang cấp, vị Dương Bố chính sứ kia chưa chắc đã tiếp nhận vụ án này. Ừm, bản quan là Tuần phủ Vân Châu, tam ty Vân Châu đều phải nghe lệnh bản quan. Phu nhân có oan tình gì, cứ nói đừng ngần ngại.”

Thì ra không chỉ nữ nhân là trời sinh diễn kịch, làm quan cũng có kỹ năng diễn xuất hàng đầu... Hứa Thất An trầm mặc đứng ngoài quan sát, xem lão Trương độc diễn.

Dương Oanh Oanh do dự một lát, nhìn thẳng Trương Tuần phủ, nói: “Đại nhân, dân phụ có thể xem qua văn thư bổ nhiệm của ngài không? Hoặc là, quan ấn cũng được?”

Lời vừa nói ra, Trương Tuần phủ và các Đả Canh Nhân đồng loạt nhíu mày. Các Đồng La, Ngân La không khỏi tay nắm chặt chuôi đao, đăm chiêu nhìn Dương Oanh Oanh. Đây không phải lời một dân phụ bình thường có thể nói ra, dù cho nàng là phu nhân Kinh lịch. Nàng rất hiểu thông lệ quan trường a...

Hứa Thất An cũng nắm chuôi đao, nghiêm túc nhìn chằm chằm Dương Oanh Oanh. Nữ nhân này trên người không hề có chút khí thế dao động, nhìn nàng son phấn điểm tô, cũng không giống người luyện võ. Nhưng cũng chỉ có thể loại bỏ khả năng đối phương là võ giả, các hệ thống khác phức tạp, thủ đoạn quá nhiều, không thể coi thường.

Trương Tuần phủ bất động thanh sắc lùi lại hai bước, nói: “Phiền Khương Kim La mang văn thư và quan ấn của bản quan đến đây.”

Hèn nhát... Khương Luật Trung liếc hắn một cái, rồi mang văn thư và quan ấn đến.

Trương Tuần phủ không nhận, tự động phớt lờ ám hiệu của Khương Luật Trung, nhìn về phía Dương Oanh Oanh: “Bản quan niệm tình ngươi là phu nhân Kinh lịch, cho phép ngươi xem qua.”

Khương Luật Trung đành phải tiến lên, trình ra văn thư và quan ấn.

Dương Oanh Oanh nhìn kỹ hồi lâu. Kỳ thật nàng cũng là lần đầu tiên xem văn thư bổ nhiệm, ánh mắt tìm thấy hai chữ “Vân Châu”, “Tuần phủ”, sau đó nhìn thấy ấn đỏ chói mắt, nàng không còn nghi ngờ. Cho đến bây giờ, đối phương nguyện ý cùng nàng một nhược nữ tử kiên nhẫn đối đáp lâu như vậy, kỳ thật cũng là một loại thành ý và diễn xuất.

Dương Oanh Oanh lại tiếp tục quỳ xuống đất, dập đầu nói: “Dân phụ Dương Oanh Oanh, vốn là nữ tử Giáo Phường ty Vân Châu. Mấy năm trước, thiếp cùng Chu đại nhân quen biết, nảy sinh tình yêu, sau đó thoát khỏi thân phận ca kỹ, vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Chu đại nhân...”

Mọi người ngầm hiểu, lộ ra biểu cảm “thì ra là thế”... Hoá ra là giao tế hoa, thảo nào lại hiểu biết hơn phụ nhân bình thường, còn biết xem văn thư và quan ấn. Hứa Thất An bừng tỉnh. Ở thời đại này, giao tế hoa là tầng lớp phụ nữ có học thức cao nhất. Cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, mọi thứ đều tinh thông.

Dương Oanh Oanh nói vài câu đơn giản về quá khứ của mình với Chu Mân, thản nhiên kể ra nàng là thiếp thất bên ngoài, Chu Mân mỗi khi có dịp mới đến thăm nàng một lần.

“Một thời gian trước, Chu đại nhân đột nhiên tìm đến thiếp, đem một vật giao cho thiếp. Hắn nói mình gần đây có thể sẽ gặp nguy hiểm, nếu quả thật gặp bất trắc, liền bảo thiếp lập tức trốn đi, sau đó tìm cách rời khỏi Vân Châu, đem vật này giao cho Dương đại nhân, Bố chính sứ Thanh Châu.”

“Chẳng bao lâu sau, dân phụ liền nhận được tin Chu đại nhân tạ thế...” Dương Oanh Oanh nước mắt lăn dài, lã chã rơi xuống, khóc không thành tiếng: “Dân phụ vừa đau lòng vừa sợ hãi, không dám tiếp tục ở lại, liền trốn tại nhà một vị tỷ muội, nhờ nàng tìm hiểu tin tức.”

“Sau khi ẩn náu một thời gian, tỷ muội kia của dân phụ nói cho thiếp, thương đội Triệu gia gần đây muốn đi Thanh Châu một chuyến, thiếp liền mượn nàng hai mươi lạng bạc, mua một con ngựa, theo thương đội rời khỏi Vân Châu...”

Chuyện sau đó, mọi người đều đã biết. Hứa Thất An thờ ơ lạnh nhạt, quan sát biểu cảm của Dương Oanh Oanh. Lần này nàng nói chuyện, ánh mắt không chút xao động, giọng nói ai oán, tràn đầy tình cảm. Không thể nhận ra chút giả dối nào.

Thế là hắn lại từ lời nói của Dương Oanh Oanh tìm kiếm dấu vết — Chu Mân đến chết cũng không bại lộ thân phận ám tử Đả Canh Nhân, dù cho đối phương là tri kỷ hoàn toàn có thể tin cậy. Điều này cho thấy Chu Mân là một ám tử đạt chuẩn. Nếu hắn tùy tiện tiết lộ thân phận, ngược lại sẽ rất đáng nghi.

Về phần tại sao lại đi Thanh Châu tìm Tử Dương Cư Sĩ, mà không phải các châu lân cận khác, Hứa Thất An phán đoán là: Chu Mân không tin ai cả, chỉ tin vị Đại Nho Vân Lộc Thư Viện này. Đầu tiên, so với kẻ sĩ bình thường, Đại Nho Vân Lộc Thư Viện do hệ thống tu hành mà nhân phẩm đáng tin cậy hơn. Dù sao, kẻ bại hoại không thể đi trên con đường Nho gia. Tiếp theo, Vân Lộc Thư Viện và Quốc Tử Giám có tranh chấp đạo thống. Nắm vững nguyên tắc kẻ thù của kẻ thù là bạn bè, tìm Tử Dương Cư Sĩ là lựa chọn chính xác.

Trương Tuần phủ cau mày: “Ngươi nghi ngờ rằng Chu Mân bị sát hại?”

Dương Oanh Oanh dùng sức gật đầu: “Chẳng phải đã rất rõ ràng rồi sao? Cầu xin đại nhân làm chủ cho phu quân thiếp.”

“Cái này...” Trương Tuần phủ trầm ngâm một lát: “Được, bản quan đáp ứng ngươi. Ngươi hãy lấy vật mà Chu Kinh lịch cuối cùng để lại cho ngươi ra đây.”

Dương Oanh Oanh lập tức dập đầu: “Tạ đại nhân.” Hứa Thất An không khỏi nhìn Trương Tuần phủ bằng con mắt khác. Lão Trương này tâm cơ cũng không tầm thường, quả không hổ là lão luyện chốn quan trường. Kẻ theo Ngụy Uyên làm việc, tâm tư quả nhiên đều rất thâm hiểm.

Dương Oanh Oanh ngồi dậy, tay mò vào trong ngực áo, lấy ra nửa khối ngọc bội, hai tay dâng lên: “Đây chính là thứ Chu đại nhân đã giao cho dân phụ đêm đó.”

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào ngọc bội. Đó là một khối ngọc bội hình bán nguyệt, toàn thân hiện lên màu xanh lục trong suốt. Nó vốn là một khối ngọc hình tròn, bị lợi khí chặt đôi, chia thành hai nửa. Khương Luật Trung tiếp nhận ngọc bội, giao cho Trương Tuần phủ. Người sau giữ trên đầu ngón tay vuốt ve, trầm ngâm không nói.

“Trông đây là một tín vật?” Khương Luật Trung thấp giọng nói. Nói xong, hắn nhìn về phía Hứa Thất An, tham khảo ý kiến của hắn.

Trương Tuần phủ cũng nhìn sang. Nhìn ta làm gì? Lão tử biết tra án, nhưng đâu phải thầy bói chứ... Hai người các ngươi không chút nào che giấu ý nghĩ coi ta là công cụ.

Hứa Thất An trầm ngâm nói: “Trước cứ đi Vân Châu đã, đoán mò thì được gì.”

Trương Tuần phủ một tay cất kỹ ngọc bội, một tay phân phó các tướng sĩ: “Tiếp tục tiến lên, hướng về Vân Châu!”

Tại chỗ đào hố chôn cất thi thể, mang theo những thương nhân may mắn sống sót cùng hàng hóa, đội ngũ tiếp tục lên đường, tiến theo quan đạo đến Vân Châu...

***

Ánh nắng rực rỡ chiếu rọi, ấm áp dễ chịu. Trong buổi sáng hiếm hoi này, Hoài Khánh luyện kiếm xong, đang định gọi cung nữ chuẩn bị nước nóng, thì quay đầu nhìn lại, thấy hai tên cung nữ đang ngồi trong lương đình chơi cờ.

Hoài Khánh khẽ nhíu mày, không phải bất mãn việc cung nữ chơi cờ, mà là các nàng căn bản không hiểu cờ. Nàng không lên tiếng, trầm mặc đi tới đình hóng mát, đứng ngoài quan sát hai tên cung nữ chơi cờ.

Hai tiểu cung nữ thanh tú kia hoàn toàn quên mình, vùi đầu vào ván cờ, đấu đá lẫn nhau, không để ý thấy chủ tử đến gần. Các nàng chơi cờ không có cấu trúc gì, không hiểu bố cục, không hiểu tranh đoạt vị trí ưu thế, lại đánh nhanh như bay, lạch cạch lạch cạch, dường như không muốn suy nghĩ.

Lông mày Hoài Khánh càng nhíu chặt hơn. Cách chơi cờ nhảm nhí này, đối với một đại quốc thủ như nàng mà nói, vô cùng khó chịu. Nhưng xem chỉ chốc lát, nàng đã hiểu ra. Loại cờ này rất đơn giản, chính là so xem ai xếp được năm quân cờ liên tiếp trước, hoặc dọc, hoặc ngang, hoặc chéo, tất cả đều không quan trọng, ai có năm quân liên tiếp trước thì người đó thắng.

Nhịn không được nói: “Đây là cờ gì?” Hai tên cung nữ giật mình thon thót, hoảng sợ vội vàng đứng dậy, nhỏ nhẹ đáp: “Là cờ caro ạ.”

Cờ caro? Đây là thứ gì? Hoài Khánh, người học rộng uyên bác, ngẩn người.

Một vị cung nữ khác giải thích nói: “Là từ chỗ Lâm An công chúa truyền ra, hiện giờ đã truyền khắp trong cung, mọi người đều đang chơi đó ạ.” (Cái “mọi người” mà nàng nói đến chính là các thái giám và cung nữ trong cung.)

“Nghe nói ngay cả Trần Quý phi cũng nói rất thú vị ạ.” Một cung nữ khác nói.

Lâm An? Nàng chỉ là một con bé ngốc nghếch... Hoài Khánh khẽ gật đầu, nói: “Bản cung muốn tắm rửa, trưa nay không cần đầu bếp chuẩn bị bữa ăn.”

Sáng nay Nguyên Cảnh Đế muốn ban gia yến, các Hoàng tử, Hoàng nữ được đến Càn Thanh Cung dùng bữa. Tắm rửa xong, Hoài Khánh Công chúa rời khỏi khuê uyển, đi tới Càn Thanh Cung. Nàng thấy các huynh đệ tỷ muội trong sảnh đường tráng lệ. Nơi không có nàng, Lâm An – người luôn thích mặc váy đỏ, đeo trang sức hoa mỹ phức tạp – chính là trung tâm của mọi câu chuyện.

Hôm nay có chút khác lạ, các Hoàng huynh, Hoàng muội chỉ khẽ gật đầu chào Hoài Khánh, rồi lại tiếp tục câu chuyện vừa rồi.

“Lâm An đã sáng tạo ra một lối chơi mới, cờ caro có quy tắc dễ hiểu, chơi lại càng thú vị. Ngay cả đám nô bộc trong cung ta cũng dễ dàng nhập môn, chơi say sưa không dứt.”

“Đại danh của Công chúa Lâm An chúng ta cũng sẽ lưu truyền rộng rãi thôi.” Khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt đào hoa quyến rũ Lâm An rất hưởng thụ việc huynh đệ, muội muội nâng bổng, nàng nhếch môi nở nụ cười ngọt ngào, vốn định giả vờ khiêm tốn vài câu. Giống như một con gà mái non muốn khoe khoang nhưng lại cố nén vẻ kiêu ngạo.

Nhìn thấy Hoài Khánh bước vào, nàng hơi hất cái cằm trắng muốt, lộ ra dáng vẻ kiêu ngạo. Nhanh ghen tị với ta đi, nhanh ghen tị với ta đi... Lâm An trong lòng nghĩ lung tung, liếc mắt nhìn Hoài Khánh.

Nhưng Hoài Khánh lãnh đạm chỉ ngồi đó, uống vài ngụm trà, hoàn toàn không để ý đến cô muội muội ngốc nghếch kia. Hừ... Hoài Khánh quả nhiên là ghen tị với ta. Lâm An tự an ủi mình trong lòng.

Hoài Khánh Công chúa là một Hoàng nữ không thích giao thiệp. Điều này không chỉ do nàng kiêu ngạo, mà còn vì những suy nghĩ của nàng khiến các Hoàng tử, Hoàng nữ không thể nào đoán biết được. Các Công chúa thảo luận về quần áo đẹp và son phấn lụa là, còn điều nàng hứng thú lại là Tứ Thư Ngũ Kinh. Các Hoàng tử thảo luận tình hình chính trị đương thời và đại cục, nàng liền sẽ nói: “Làm sao để giải quyết lũ lụt? Làm sao để củng cố chính trị?” Các Hoàng tử liền sẽ rất khó chịu, “Mẹ nó ai biết chứ? Chúng ta đang thảo luận cái nhìn về đại cục, là vấn đề vĩ mô, ngươi đây chẳng phải đang cãi nhau sao.”

Tới gần buổi trưa, thái giám trong cung của Nguyên Cảnh Đế tới mời mấy vị Hoàng tử, Công chúa đến. Lâm An rất vui vẻ đi theo phía sau Thái tử ca ca, váy bay phấp phới. Chợt nghe phía sau truyền đến tiếng Hoài Khánh: “Lâm An.”

Lâm An “hắc” một tiếng, bật cười, hoàn toàn không thể kiểm soát biểu cảm của mình, kiêu ngạo nói: “Làm gì!”

Chờ các Hoàng tử khác đi xa, Hoài Khánh bình thản nói: “Cờ caro là ai dạy ngươi?” “Ta tự nghĩ ra.” Lâm An thật ra rất xoắn xuýt, bởi vì đây là Hứa Thất An dạy nàng, nàng không phải là không muốn thành thật, nhưng các ca ca nói chuyện quá êm tai, nàng có chút không dừng lại được.

“Lát nữa ta sẽ nói là Hứa Ninh Yến dạy ta...” Nàng nghĩ thầm.

“Lát nữa phụ hoàng có hỏi, ngươi tốt nhất cũng nói như vậy.” Hoài Khánh đi ngang qua, giọng nói thanh lãnh dễ nghe xen lẫn nhắc nhở: “Phụ hoàng không thích tên gia hỏa kia, trong lúc nói chuyện, phải biết suy nghĩ.”

Nói xong, Hoài Khánh lại bổ sung một câu: “Nếu như ngươi có (óc để suy nghĩ).”

Ba chữ “Vì cái gì” bị Lâm An nuốt ngược vào trong. Nàng như một sư tử con đang giương nanh múa vuốt, một bên đuổi theo Hoài Khánh, một bên giận dỗi nói: “Ngươi mới không có đầu óc, ngươi mới không có đầu óc!”

“Ta so ngươi xinh đẹp, so ngươi thông minh, ngươi xem, Hứa Ninh Yến đều cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho ta, chẳng cần đến ngươi.”

Hoài Khánh đột ngột dừng bước lại, nghiêm nghị liếc nhìn một cái. Lâm An giống một con mèo con nhanh nhẹn, “vụt” một cái nhảy lùi lại, rồi lại cảm thấy mình quá sợ hãi, đôi mắt đào hoa bướng bỉnh trừng lại.

Hoài Khánh Công chúa giơ bàn tay lên.

“Thái tử ca ca, Hoài Khánh muốn đánh ta!” Lâm An sợ hãi kêu lên rồi bỏ chạy.

Trên yến tiệc, Nguyên Cảnh Đế quả nhiên hỏi chuyện này. Hoài Khánh làm sao biết phụ hoàng sẽ hỏi chứ... Lâm An trong lòng kinh hãi, vô thức liếc nhìn Hoài Khánh đáng ghét kia. Nàng khuôn mặt thanh lệ không chút biểu cảm, ung dung dùng bữa.

Đôi mắt Lâm An đảo nhanh “ùng ục ục”, nàng cười hì hì làm nũng: “Bởi vì Lâm An là nữ nhi của phụ hoàng, phụ hoàng là người thông minh nhất trên đời.”

Nguyên Cảnh Đế cười phá lên sảng khoái. Phụ hoàng quả nhiên vẫn luôn chú ý tình hình trong cung, tựa như hắn lặng lẽ quan sát triều đình... Hoài Khánh mặt không đổi sắc ăn cơm.

Nàng không bồi dưỡng thân tín của mình trong cung, chưa từng tích cực tìm hiểu tin tức Hoàng cung, ngay cả trò cờ caro gần đây lưu truyền, nàng cũng không hề hay biết. Không phải Hoài Khánh không biết, mà là nàng không muốn biết. Hoài Khánh Công chúa không thể không thừa nhận, cô muội muội Lâm An này mặc dù vô cùng ngu xuẩn, nhưng ngay cả củi mục cũng có tác dụng, quan trọng là ngươi sử dụng nàng thế nào. Chí ít ở điểm lấy lòng phụ hoàng, trong Hoàng cung không ai có thể thắng được Lâm An, trong đó bao gồm những phi tần không được sủng ái, hoặc từng được sủng ái nhưng nay đã phai nhạt.

Đề xuất Voz: Đi chữa "người âm theo"
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Trần Sơn

Trả lời

1 tháng trước

link bài trên baidu nè https://baike.baidu.com/item/%E5%A4%A7%E5%A5%89%E6%89%93%E6%9B%B4%E4%BA%BA%E4%B9%8B%E8%AF%B8%E5%A4%A9%E4%B8%87%E7%95%8C/59808367

Ẩn danh

Trần Sơn

Trả lời

1 tháng trước

ad ơi, hình như còn phần Thiên Ngoại Chư Thiên mười mấy chap nữa nha,

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa có đâu ta. Bạn gửi link mình dịch cho.

Ẩn danh

Trần Sơn

1 tháng trước

https://wap.faloo.com/booklist_1413227.html ad xem thử phải này không, mình nhớ có bản điện tử nên ko leak dc nhưng thấy trên này

Ẩn danh

Huy Thắng Đào

Trả lời

1 tháng trước

Admin ơi còn 2 phiên ngoại 6 với 7 ông đăng nốt được không ông

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

bạn tìm được không gửi link mình dịch cho. Nọ tìm mãi mới được phiên 4 5.

Ẩn danh

Triều Đặng bửu

1 tháng trước

Xin link với b

Ẩn danh

Do Quang Vu

1 tuần trước

Cho mình xin link với

Ẩn danh

Kêr Văn Thân

Trả lời

1 tháng trước

Chap 95 thiếu nửa chap rồi ad ơi

Ẩn danh

Kêr Văn Thân

Trả lời

1 tháng trước

Chap 37 lỗi thiếu nửa chap rồi ad ơi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ok

Ẩn danh

Hidemeto Nue

Trả lời

3 tháng trước

Phiên ngoại còn không ad ơi

Ẩn danh

Khoa Trần Anh

Trả lời

8 tháng trước

Ngoài 3 phiên ngoại ra còn nữa ko ad ?

Ẩn danh

Lê Anh Mai

5 tháng trước

Đây phiên ngoại 5 rồi mà bạn =))