Logo
Trang chủ
Chương 1: Cửu Vũ Bí Lục

Chương 1: Cửu Vũ Bí Lục

Đọc to

Trên đỉnh Thiên Ma Phong, một nam tử áo đen đang xếp bằng đả tọa, ngưng thần tụ khí. Giữa không trung, Nhật Nguyệt song huy, ánh dương quang ấm áp cùng nguyệt hoa lạnh lẽo đồng thời chiếu rọi xuống mặt đất.

Nam tử hít một hơi thật sâu, song thủ kình thiên, hai luồng tinh hoa nhật nguyệt lập tức hội tụ, cuồn cuộn rót vào lòng bàn tay hắn, khiến cả thiên địa nhất thời u ám. Chỉ trong khoảnh khắc, âm phong gào thét, tựa vạn quỷ khóc than. Mái tóc dài của nam tử bay múa cuồng loạn trong gió, để lộ gương mặt yêu dị tà mị.

Theo đà hấp thu song quang, ánh mặt trời và mặt trăng dần trở nên ảm đạm, mà khí thế trên người hắn lại không ngừng tăng vọt. Hắc khí nồng đậm bắt đầu bốc lên cuồn cuộn quanh thân. Cảm nhận cơn gió lạnh buốt lướt qua gò má, khi hắc khí đã hoàn toàn bao phủ lấy thân mình, nam tử mới khẽ thở ra một hơi, nở một nụ cười tà khí.

Ầm!

Bỗng nhiên một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, bốn ngọn núi bao quanh Thiên Ma Phong đột ngột nổ tung, ngay cả Thiên Ma Phong dưới chân cũng rung chuyển dữ dội. Nam tử đang hấp thu tinh hoa nhật nguyệt bèn mở choàng mắt, nhìn về phương xa.

Đúng lúc ấy, từng tiếng xé gió chói tai vang lên, bảy đạo lưu quang trong chớp mắt đã lướt đến, hạ xuống trước mặt hắn. Ánh sáng tan đi, lộ ra bảy thân ảnh tỏa ra khí thế cường đại.

Nam tử khẽ nhíu mày, nhìn bảy người trước mặt, giọng nói lạnh như băng: “Bảy vị xưa nay vẫn luôn khinh thường tu sĩ ma đạo chúng ta, hôm nay quang lâm Thiên Ma Phong là có chuyện gì?”

Một lão giả râu tóc bạc phơ vuốt chòm râu, ánh mắt tràn đầy ngạo nghễ: “Hừ, Ma Hoàng Trác Nhất Phàm, mục đích bọn ta đến đây, lẽ nào ngươi còn không rõ?”

Trong lòng khẽ động, Trác Nhất Phàm cẩn trọng dò hỏi: “Lão già Kiếm Hoàng, lời này của ngươi là có ý gì, tại hạ không hiểu.”

Một nữ đạo cô bước lên, vẻ mặt hống hách quát lớn: “Hừ, đừng có giả ngu nữa, thức thời thì giao Cửu U Bí Lục ra đây.”

Nghe vậy, sắc mặt Trác Nhất Phàm không khỏi đại biến. Một tháng trước, hắn vừa tìm được động phủ của Cửu U Ma Đế trong truyền thuyết, liều mạng cửu tử nhất sinh mới đoạt được Cửu U Bí Lục ghi lại tuyệt học cả đời của Ma Đế. Vậy mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi, làm sao bảy người này lại biết được?

Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn dần trở nên âm trầm.

“Triệu Thành, ngươi ra đây cho ta!”

Một tràng cười nhẹ nhàng vang lên giữa không gian tĩnh mịch. Một thiếu niên anh tuấn trong bộ y phục trắng muốt từ sau lưng bảy người bước ra, khom người thi lễ: “Ha ha… Sư phụ, người tìm con sao?”

Nhìn gương mặt giả tạo ấy, Trác Nhất Phàm lạnh lùng chất vấn: “Chuyện ta đoạt được Cửu U Bí Lục là do ngươi tiết lộ cho bọn chúng?”

“Đúng vậy.” Triệu Thành mỉm cười gật đầu.

“Đại trận hộ sơn cũng do ngươi phá?”

“Đúng.”

“Vì sao? Ta đối xử với ngươi không tệ.” Trác Nhất Phàm siết chặt nắm đấm, sát khí trong mắt dâng trào. Hắn tuy là ma đạo tu sĩ, nhưng chưa bao giờ là kẻ lạm sát người vô tội. Với Triệu Thành, hắn từng coi như con ruột, thấy hắn thiên phú hơn người mới thu làm đệ tử. Nào ngờ hôm nay lại bị chính tay hắn phản bội.

Cảm nhận được sát ý nồng đậm, dù Triệu Thành mặt không đổi sắc nhưng vẫn vô thức lùi lại vài bước, nép về phía bảy người kia.

“Sư phụ, người đối với con ân trọng như núi, con đương nhiên hiểu rõ. Nhưng người không nên chiếm cứ vị trí Bát Hoàng đứng đầu mãi như vậy, khiến con vĩnh viễn phải sống dưới cái bóng của người. Lại càng không nên sau khi có được Cửu U Bí Lục thì một mình độc chiếm, phòng con như phòng trộm, ngay cả liếc mắt một cái cũng không cho.”

Nghe những lời này, tim Trác Nhất Phàm như bị vạn đao xuyên thấu. Triệu Thành đâu biết, hắn làm vậy là vì sợ đối phương tu vi chưa đủ, nếu mạo hiểm tu luyện sẽ tẩu hỏa nhập ma, nên mới định nghiên cứu thấu đáo rồi truyền lại cho y. Ai ngờ chỉ một tháng ngắn ngủi, tâm địa lang sói của tên này đã bại lộ.

“Ha ha ha… Tốt! Nói hay lắm. Triệu Thành, ngươi quả là đồ đệ tốt của ta!” Trác Nhất Phàm ngửa mặt cười dài, sát khí bốc lên ngút trời: “Đã vậy, hôm nay vi sư sẽ cho ngươi nếm thử uy lực của Cửu U Bí Lục!”

“Trác Nhất Phàm, có bọn ta ở đây, ngươi còn muốn càn rỡ?” Lão già râu bạc chắn trước mặt Triệu Thành, quát lớn.

“Hừ! Ta là Bát Hoàng đứng đầu được cả Thánh Vực công nhận. Dù các ngươi là Thất Hoàng liên thủ, ta cũng không đặt vào mắt!”

Vừa dứt lời, một chưởng đã đánh thẳng về phía Triệu Thành. Giữa không trung, một hắc trảo khổng lồ bất ngờ hiện ra, chụp xuống. Triệu Thành sắc mặt đại biến, hồn bay phách lạc, vội vàng thối lui.

Kiếm Hoàng gồng mình chịu đựng áp lực từ hắc trảo, vung kiếm chém tới. Một đạo kiếm quang trắng xóa phá không mà lên, lập tức chém tan hắc trảo.

“Hừ, Cửu U Bí Lục cũng chỉ đến thế mà thôi!” Kiếm Hoàng đứng sừng sững giữa cuồng phong, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường.

Thấy vậy, Trác Nhất Phàm cười tà dị, hai tay vung lên: “Lão già Kiếm Hoàng, đừng đắc ý quá sớm!”

Ầm!

Một tiếng nổ rung trời vang lên. Giữa tầng mây, hàng ngàn chưởng ấn màu đen xuất hiện, đồng loạt đè xuống bảy người. Mỗi một chưởng ấn đều lớn gấp đôi hắc trảo ban nãy, khí thế bức người khiến tất cả đều kinh hãi.

“Không thể nào! Hắn đã đột phá Thánh giai rồi sao?” Kiếm Hoàng trợn trừng hai mắt, không kìm được hít một ngụm khí lạnh.

Mọi người đều run sợ trong lòng. Cao thủ Thánh giai không phải là thứ mà Thất Hoàng liên thủ có thể đối phó. Triệu Thành càng tái mặt như tro tàn, hối hận khôn nguôi. Ai ngờ Trác Nhất Phàm chỉ tu luyện Cửu U Bí Lục hơn một tháng đã trở nên kinh khủng đến vậy.

“Hừ! Đồ phản đồ, đây chính là kết cục của ngươi!” Trác Nhất Phàm nhìn hắn, cười lạnh.

Soạt!

Bỗng nhiên, một đạo bạch quang từ trên trời giáng xuống, xuyên qua tầng tầng chưởng ấn, lao thẳng vào Trác Nhất Phàm. Hắn còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị bạch quang xuyên thủng.

Phụt!

Một ngụm máu tươi phun ra, hàng ngàn chưởng ấn trên trời cũng lập tức tan vỡ, hóa thành hắc khí rồi tiêu tán. Trác Nhất Phàm ngẩng đầu, nhìn thấy một trung niên nhân đang đứng giữa linh quang thánh khiết.

“Thánh giả…” Trác Nhất Phàm nghiến răng lẩm bẩm, lập tức hiểu ra lai lịch của kẻ vừa đến.

“Ma Hoàng Trác Nhất Phàm, bổn Thánh phụng mệnh Thánh Vực đến thu hồi di vật của Ma Đế. Chỉ cần ngươi giao ra, bổn Thánh có thể tha cho ngươi một mạng.” Ánh mắt của trung niên nhân nhìn mọi người như không tồn tại. Nếu Trác Nhất Phàm không có Cửu U Bí Lục, y căn bản chẳng thèm liếc mắt. Đây chính là Thánh giả, cường giả tối cao của Thánh Vực – một tồn tại mà cường giả Hoàng giai trước mặt cũng chỉ là lũ kiến hôi.

Trác Nhất Phàm cười thảm, lấy ra một miếng ngọc giản đang phát ra hà quang rực rỡ. Ánh mắt của tất cả mọi người, kể cả Thánh giả, đều dán chặt vào nó.

Khinh miệt nhìn quanh một lượt, Trác Nhất Phàm cười nhạt: “Cái gì chính đạo, cái gì Thánh giả, chẳng qua cũng chỉ là một lũ tiểu nhân tham lam. Hôm nay, lão tử thà hủy đi Cửu U Bí Lục, cũng quyết không để cho bất cứ kẻ nào trong các ngươi đoạt được.”

Dứt lời, khí tức quanh người hắn bỗng nhiên bùng nổ dữ dội.

“Không ổn! Hắn muốn tự bạo!” Kiếm Hoàng sắc mặt đại biến, lập tức thối lui, những người khác cũng kinh hoảng bỏ chạy.

Chỉ có Thánh giả, mắt đầy phẫn nộ và lo lắng, lao thẳng về phía hắn: “Dừng tay!”

Trác Nhất Phàm cười đắc ý, đúng lúc Thánh giả đến gần, hắn đột ngột bóp nát ngọc giản trong tay. Nhìn bộ mặt tức đến tím gan của Thánh giả, hắn phá lên cười sảng khoái.

Ầm!

Trong tiếng cười vang vọng khắp đất trời, hắn đã tự bạo. Lực nổ kinh hoàng san bằng toàn bộ Thiên Ma Phong.

Khói bụi tan đi, chỉ còn Thánh giả sắc mặt giận dữ bước ra, y phục chỉ bị rách đôi chút.

“Thánh giả quả nhiên là Thánh giả, tự bạo như thế mà vẫn bình an vô sự.” Kiếm Hoàng tiến đến trước mặt Thánh giả, cúi đầu tán thưởng.

Thánh giả hừ lạnh một tiếng, chẳng buồn để ý, định xoay người rời đi.

Triệu Thành vội vàng ngăn lại: “Thánh giả xin dừng bước! Trác Nhất Phàm xảo quyệt vô cùng, nếu hắn đoạt xá trọng sinh, chỉ mình hắn biết nội dung Cửu U Bí Lục. Sau này tất sẽ tìm chúng ta báo thù.”

“Hừ! Hắn đã tự bạo cả nguyên thần, lấy gì mà đoạt xá?” Phất tay áo, Thánh giả lập tức biến mất.

Nghe vậy, mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Có Thánh giả chứng giám, cao thủ Hoàng giai không thể nào giữ lại hồn phách khi tự bạo nguyên thần. Chỉ tiếc cho Cửu U Bí Lục do thượng cổ Ma Đế lưu lại đã vĩnh viễn thất truyền.

Nhìn đống hoang tàn của Thiên Ma Phong, lòng mọi người ngổn ngang trăm mối – có vui mừng, có tiếc hận, nhưng nhiều nhất vẫn là sự nuối tiếc khôn nguôi…

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: [Lão Cửu Môn] Chuyện cũ Tương Tây
Quay lại truyện Đại Quản Gia Là Ma Hoàng
BÌNH LUẬN