Ục ục... Ục ục...
Tựa như trẻ sơ sinh tham lam bú sữa, mỗi một giọt máu tươi vừa nhỏ lên khối ngọc liền lập tức dung nhập vào trong, biến mất không còn tăm tích. Cùng lúc đó, ba động trên khối ngọc cũng ngày một trở nên mãnh liệt.
Chứng kiến cảnh này, khóe miệng Trác Phàm nhếch lên một nụ cười tà dị. Hắn tiếp tục vận công, bức thêm tinh huyết tưới lên khối ngọc.
Muốn luyện thành Huyết Anh, trước hết phải dùng chính máu tươi của mình để nuôi dưỡng Huyết Tinh Linh, cho đến khi cả hai tâm thần tương liên, cảm ứng được nhịp đập của nó.
Thời gian từng chút một trôi đi, máu tươi trên người Trác Phàm cũng chảy ra ngày một nhiều, nhưng Huyết Tinh Linh kia lại giống như một con sói đói vĩnh viễn không biết no, không ngừng thôn phệ.
Trác Phàm liếm đôi môi khô khốc, sắc mặt dần trở nên trắng bệch, cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ. Hắn biết rõ đây là dấu hiệu tinh huyết hao tổn quá độ, nhưng hắn không thể dừng tay. Thu phục Huyết Tinh Linh, luyện thành Huyết Anh, cơ hội chỉ có một lần.
Một khi ngưng cung cấp huyết dịch, nó sẽ cảm thấy bị vứt bỏ như một hài nhi, cho rằng ngươi đã từ bỏ nó, từ đó về sau sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể tâm thần tương thông được nữa.
Cho nên, một khi đã bắt đầu, Trác Phàm chỉ có thể kiên trì đến cùng.
Lại nửa canh giờ nữa trôi qua, Trác Phàm cảm thấy trời đất quay cuồng. Hắn hiểu rằng nếu cứ tiếp tục xuất huyết, e rằng tính mạng sẽ không giữ được. Mà một khi đã chết, có được Huyết Tinh Linh cũng thành vô dụng.
Thế nhưng, đúng vào lúc hắn đang do dự có nên từ bỏ hay không, bỗng nhiên, một luồng ba động kỳ dị chợt dấy lên trong tâm thần.
Trác Phàm chấn động, rồi một niềm cuồng hỉ dâng trào trong lòng — hắn và Huyết Tinh Linh rốt cuộc đã tâm thần tương thông!
Không chút chần chừ, hắn lập tức cầm huyết ngọc lên, vận chuyển Thiên Ma Đại Hóa Quyết. Trong nháy mắt, từng luồng hắc sắc nguyên lực quấn quanh khối ngọc, từng tia huyết khí cũng từ đó từ từ chảy ngược vào cơ thể Trác Phàm.
Cuối cùng, trong một tiếng “BÙM” vang dội, huyết ngọc vỡ tan. Một đạo hồng quang từ bên trong bắn ra, chui thẳng vào thể nội của Trác Phàm.
Hắn vội vàng nội thị đan điền, chỉ thấy một tiểu hài nhi màu đỏ thẫm, lớn chừng bàn tay, đang lẳng lặng nằm bên trong. Dường như cảm ứng được thần thức của hắn, tiểu hài nhi kia khẽ mở mắt liếc nhìn hắn một cái, rồi lại nhắm mắt ngủ say.
“Đây là… Bản Mệnh Huyết Anh!”
Trác Phàm sững sờ, ngay sau đó mừng như điên. Hắn không ngờ mình lại có thể luyện thành Bản Mệnh Huyết Anh một cách thuận lợi đến thế.
Tuy nhiên, do tinh huyết hao tổn quá nhiều, hắn vừa đứng dậy đã lảo đảo ngã lăn ra đất. Dù vậy, trên mặt hắn vẫn là nụ cười hưng phấn không thể kìm nén.
“Đã có Bản Mệnh Huyết Anh, võ kỹ tiếp theo cần luyện cũng đã định sẵn rồi.”
Huyết Ảnh Chưởng — võ kỹ phàm giai trung cấp. Một chưởng đánh ra có thể khiến khí huyết đối phương sôi trào, kinh mạch nghịch loạn, mất đi sức chống cự. Lại có Huyết Anh phụ trợ, kẻ trúng chưởng sẽ bị hút sạch tinh huyết, thủ đoạn cực kỳ âm độc.
Tuy chỉ là võ kỹ phàm giai trung cấp, nhưng uy lực của nó so với võ kỹ phàm giai cao cấp cũng không hề thua kém…
***
Mười ngày sau.
“Két” một tiếng, cửa phòng mở ra, Trác Phàm với sắc mặt hồng hào bước ra ngoài.
Bên ngoài, Bàng thống lĩnh vẫn luôn ngồi canh trước cửa lập tức đứng bật dậy, dụi dụi đôi mắt đỏ ngầu rồi bước tới.
“Ngươi cuối cùng cũng chịu ra, người của Thái phủ đã đến thúc giục mấy lần rồi.”
Nhìn lão Bàng đã mười ngày không chợp mắt, Trác Phàm khẽ mỉm cười: “Lão Bàng, vất vả cho huynh rồi.”
“Ha, vì huynh đệ, có gì mà vất vả. Chỉ là không thể để tiểu thư và thiếu gia chờ lâu được.”
“Ồ? Huynh không tò mò mười ngày qua ta ở trong phòng làm gì sao?”
“Đó là chuyện của ngươi. Ngươi muốn nói, tự khắc sẽ nói.” Bàng thống lĩnh khoát tay, sau đó lập tức kéo Trác Phàm đi về phía Thái phủ.
Nhìn hành động mộc mạc của gã hán tử thô kệch này, trong lòng Trác Phàm bất giác dâng lên một tia cảm động. Dù quen biết chưa lâu, nhưng lão Bàng lại dành cho hắn một sự tín nhiệm vô điều kiện. Loại tín nhiệm này, ngay cả khi hắn tu luyện đến cảnh giới Ma Hoàng ở kiếp trước cũng chưa từng có được.
***
Nửa canh giờ sau, hai người đã tới trước một tòa phủ đệ nguy nga tráng lệ. Trên cổng lớn treo một tấm biển đề ba chữ thếp vàng chói lọi: “Thái Phủ”.
Thế nhưng, ngay khi hai người định bước vào, hai tên hộ vệ đã lập tức giơ tay ngăn lại.
“Đứng lại! Các ngươi là ai, dám tự tiện xông vào Thái Phủ?”
Bàng thống lĩnh chắp tay cười nói: “Tại hạ là hộ vệ thống lĩnh của Quý Vân Trang – Bàng Vũ. Vị này là quản gia của Lạc gia – Trác Phàm. Tiểu thư và thiếu gia nhà tại hạ đang làm khách trong quý phủ.”
Nghe vậy, Trác Phàm không khỏi ngẩn người, quay sang nhìn Bàng thống lĩnh với ánh mắt khó hiểu — hắn trở thành quản gia của Lạc gia từ khi nào?
Dường như đoán được suy nghĩ của hắn, Bàng Vũ ghé sát tai hắn nói nhỏ: “Tám ngày trước người của Thái gia đến, đã gọi ngươi là quản gia Lạc gia. Có lẽ là tiểu thư giới thiệu như vậy. Chúc mừng ngươi nhé, Trác huynh, ha ha ha…”
Trác Phàm bất lực lắc đầu, cười khổ một tiếng. Hắn nào có ý định làm quản gia cho cái Lạc gia này. Hắn chỉ muốn đưa huynh muội họ đến Thái gia an toàn, đợi trừ bỏ tâm ma xong sẽ rời đi. Đường đường Ma Hoàng, sao có thể làm quản gia cho một tiểu gia tộc?
Nhưng xem ra, không chỉ hắn xem thường Lạc gia, mà ngay cả hộ vệ của Thái phủ cũng chẳng coi họ ra gì.
Liếc hai người bằng ánh mắt khinh khỉnh, một tên hộ vệ hừ lạnh, vẻ mặt đầy khinh miệt: “Hừ, lại thêm hai kẻ đến ăn chực.”
“Này, ngươi nói cái gì thế?” Bàng thống lĩnh nổi giận, định bước lên lý luận, nhưng lại bị Trác Phàm kéo lại, trực tiếp đi thẳng vào trong phủ.
Bàng thống lĩnh không hiểu, liền hỏi: “Ngươi kéo ta làm gì?”
Trác Phàm không đáp, chỉ lạnh lùng bước đi. Thái độ của hạ nhân thường phản ánh thái độ của chủ nhân. Với loại người này, tranh cãi có ích gì? Việc cần làm bây giờ là lập tức tìm Lạc Vân Sương và Lạc Vân Hải để xác nhận tình hình — có lẽ, Thái phủ này không còn là nơi đáng để phó thác nữa rồi.
Rất nhanh, sau khi hỏi thăm hạ nhân trong Thái phủ, hai người đã tìm đến nơi ở của huynh muội Lạc gia.
Nhìn căn phòng tồi tàn trước mắt, thậm chí còn không bằng nhà trọ mà họ từng ở, Bàng thống lĩnh tức giận quát lớn: “Thái gia sao lại có thể đối đãi với tiểu thư và thiếu gia như vậy? Ngay cả lễ nghi đãi khách tối thiểu cũng không có!”
“Không chỉ không có, mà còn xem họ như hạ nhân.” Trong lòng Trác Phàm cũng dấy lên một ngọn lửa giận, không phải vì bất bình cho huynh muội họ, mà vì công sức của hắn đã hoàn toàn uổng phí.
“Vào xem sao!” Sắc mặt lạnh như băng, Trác Phàm sải bước vào phòng, Bàng thống lĩnh vội vàng theo sau.
Vào trong, chỉ thấy Lạc Vân Hải đang một mình ngồi bên giường, ánh mắt trống rỗng, hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo, hoạt bát thường ngày. Căn phòng cũng vô cùng đơn sơ, chỉ có một bộ bàn ghế cũ kỹ.
Thấy cảnh tượng này, hốc mắt Bàng thống lĩnh đỏ hoe: “Thiếu gia, cậu đừng buồn…”
“Tiểu tử, tỷ tỷ ngươi đâu?” Trác Phàm không có chút đồng cảm nào, lạnh giọng hỏi thẳng.
Có lẽ vì từng bị Trác Phàm đánh cho mấy trận, Lạc Vân Hải trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nghe thấy giọng hắn, cậu ta giật mình tỉnh lại. Thấy Trác Phàm đang đằng đằng sát khí, cậu lắp bắp nói: “Tỷ tỷ… đi tìm… Thái gia công tử, cầu xin hắn giúp chúng ta trùng kiến Quý Vân Trang…”
“Thái độ như vậy mà còn cầu xin cái gì? Chỉ tổ tự rước lấy nhục mà thôi! Đi, dẫn ta đi tìm tỷ tỷ ngươi!” Trác Phàm một tay xách Lạc Vân Hải khỏi giường, ngữ khí đầy uy áp.
Bàng thống lĩnh vội ngăn cản hành động lỗ mãng của hắn — đời nào có quản gia dám đối xử với chủ nhân như vậy?
Nhưng Trác Phàm dường như có một luồng khí thế trời sinh, khi hắn nổi giận, ngay cả Bàng Vũ cũng không dám chống lại.
Thế là, Lạc Vân Hải run rẩy dẫn đường, Trác Phàm ở phía sau áp giải, cảnh tượng trong khu rừng ngày trước lại một lần nữa tái hiện.
Bàng thống lĩnh theo sát phía sau, nhìn cảnh tượng trước mắt mà không khỏi hoang mang, rốt cuộc ai mới là chủ nhân đây…
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: (Dịch) Thế Giới Hoàn Mỹ