Sâu trong một hang động giữa khe núi hiểm trở, bốn bóng hình yểu điệu đang tĩnh tọa, vây thành một vòng tròn. Bốn đôi tay đan xen, quanh thân lấp lánh hào quang bảy màu, tỏa ra làn khí mỏng manh tựa sương khói.
Bên cạnh họ, hai nhân ảnh đứng lặng. Một lão ông tóc bạc phơ, râu dài chấm ngực, thần sắc bình thản như nước. Người còn lại là một công tử trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú phi phàm, tuổi chừng đôi mươi. Song, sắc mặt tái nhợt khiến hắn trông yếu ớt, tựa hồ gió thổi cũng có thể cuốn đi. Thỉnh thoảng, hắn ho khan vài tiếng, ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
“Khụ khụ khụ…” Công tử khẽ run mí mắt, hít sâu, thấp giọng hỏi: “Từ trưởng lão, vết thương của Nhược Hoa sư tỷ sao rồi? Sao lâu đến vậy vẫn chưa hoàn toàn hồi phục? Có cần bẩm báo cho phụ thân và các cung phụng không?”
Từ trưởng lão phất tay, trao hắn ánh mắt trấn an, mỉm cười nói: “Công tử chớ lo. Bốn nàng đang vận chuyển Chu Thiên Tứ Nguyên Trận, mỗi người chấp chưởng một hình thái Kim, Mộc, Thủy, Hỏa. Trận pháp kết nối địa mạch, đạt đến chu thiên viên mãn! Vết thương của Nhược Hoa nhờ lực lượng chu thiên trợ giúp, chắc chắn sẽ hồi phục nhanh chóng, không cần vì chuyện nhỏ này mà làm phiền Tông chủ!”
Công tử gật đầu, nhưng nhìn bốn người vẫn còn trong trận, đáy mắt vẫn vương chút lo âu.
Đúng lúc này, một luồng chấn động không gian nhẹ nhàng lan tỏa. Bốn người thu lại khí thế, hào quang quanh thân dần biến mất. Hít sâu một hơi, bốn người chậm rãi mở mắt, rồi đứng dậy.
Thủy Nhược Hoa chắp tay, khom người hướng về ba người kia, cảm kích nói: “Đa tạ ba vị sư muội đã ra tay tương trợ!”
“Sư tỷ khách khí, đó là việc bổn phận!” Ba người đồng loạt đáp lễ.
Công tử vội vã bước tới, quan sát Thủy Nhược Hoa. Thấy nàng đã không còn đáng ngại, hắn xúc động khẽ ho vài tiếng: “Khụ khụ khụ… Nhược Hoa sư tỷ, tỷ không sao thật rồi!”
“Ha ha… Đương nhiên rồi, tiểu đệ ngốc!” Thủy Nhược Hoa khẽ cười, yêu chiều xoa đầu công tử.
Hắn cũng mỉm cười, chẳng hề để tâm. Hai người lớn lên cùng nhau, tình thâm tựa tỷ đệ ruột thịt. Dẫu trong tông môn có phân cấp trên dưới, hắn vẫn luôn coi nàng như người thân trong nhà!
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên: “Sư tỷ, người đã không sao, tiểu muội xin cáo lui về bế quan tu luyện!”
Giọng nói phát ra từ một nữ tử áo trắng. Mọi người nhìn sang, chỉ thấy một dung nhan diễm lệ đến mức không thể nhìn thẳng, nhưng lại lạnh lùng như băng sương. Nữ tử này chính là Sở Khuynh Thành.
Công tử khẽ run mí mắt, đôi mắt si mê nhìn chằm chằm dung nhan tinh xảo của Sở Khuynh Thành, không nỡ rời đi. Hắn nuốt khan một tiếng, lấy hết dũng khí, nhẹ giọng nói: “Khuynh Thành sư muội, từ khi đến Huyền Thiên Tông, muội chỉ một lòng đắm chìm vào tu luyện, không màn thế sự bên ngoài, chẳng phải quá nhàm chán sao? Hôm nay hiếm hoi xuất quan, sao đã vội muốn quay về?”
“Thiếu Vũ công tử, nghiệp tinh vu cần, hoang vu hí. Tu luyện quý ở sự kiên trì. Ta đến Huyền Thiên Tông chỉ để cầu đạo tu luyện. Nếu không vì Nhược Hoa sư tỷ bị thương, cần đến Chu Thiên Tứ Nguyên Trận trị liệu, ta sẽ không xuất quan!” Sở Khuynh Thành lạnh lùng đáp lại, ngữ khí không chút gợn sóng cảm xúc.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Vị Khuynh Thành sư muội này, quả không hổ là người chấp chưởng Hàn Quang Kiếm. Đúng là người như kiếm, lạnh thấu tâm can!
Công tử lắc đầu, trong lòng thở dài. Tuyên Thiếu Vũ ta được vô số nữ nhân theo đuổi, chưa từng động lòng. Vậy mà người duy nhất khiến ta rung động lại là một hàn nữ như nàng! Haiz, nàng đã không màn thế sự thì thôi, lại còn cách ta ngàn dặm xa vời!
Tuyên Thiếu Vũ cười khổ, một tiếng thở dài thườn thượt. Khuôn mặt vốn đã tái nhợt nay càng thêm thê lương. Thủy Nhược Hoa thấy thế, hiểu rõ tâm tư tiểu đệ, nhưng chỉ đành cười khổ, bất lực. Mỹ nhân băng giá này, nào phải ai cũng có thể lay động trái tim nàng.
“Khoan đã, Khuynh Thành sư muội, xin dừng bước!” Thấy Sở Khuynh Thành toan rời đi, Thủy Nhược Hoa vội vàng cất tiếng gọi.
Sở Khuynh Thành nghi hoặc, quay người lại, ánh mắt đầy thắc mắc nhìn nàng. Trầm ngâm một lát, Thủy Nhược Hoa nhàn nhạt nói: “Lần này ta ra ngoài tìm linh dược, không ngờ gặp nạn. Trong chuyến đi, ta đã gặp vài người, hình như có liên quan đến muội, nên muốn muội ở lại cùng ta bàn bạc.”
“Liên quan đến ta?” Sở Khuynh Thành khẽ nhíu mày, càng thêm khó hiểu. “Lần này người bị thương chẳng phải do Hàn Tam Thiếu gây ra sao, liên quan gì đến ta?”
Từ trưởng lão cũng tỏ vẻ nghi hoặc: “Nhược Hoa, nghe các đệ tử trở về bẩm báo, người làm ngươi trọng thương là Hàn Tam Thiếu của Ma Hồn Tông. Khuynh Thành không hề dính dáng gì đến Ma Hồn Tông, sao lại có liên quan?”
“Trưởng lão, xin để đệ tử giải thích cặn kẽ. Người làm ta bị thương đúng là Hàn Tam Thiếu, nhưng…” Thủy Nhược Hoa khẽ do dự, liếc nhìn Sở Khuynh Thành, rồi chậm rãi nói: “Người cứu ta, lại là người của Ma Sách Tông!”
“Cái gì?” Mọi người kinh ngạc thốt lên, đưa mắt nhìn nhau, tràn đầy vẻ khó tin.
Tuyên Thiếu Vũ nghi hoặc hỏi: “Chúng ta với Ma Sách Tông xưa nay vốn có hiềm khích sâu đậm, sao họ lại mạo hiểm đắc tội Ma Hồn Tông chỉ để cứu chúng ta?”
“Hắn không phải vì muốn cứu người của Huyền Thiên Tông. Thật ra… chuyện này vẫn liên quan đến Khuynh Thành!” Thủy Nhược Hoa cười khổ nói.
Lời này vừa thốt ra, càng khiến mọi người kinh ngạc tột độ, đồng loạt nhìn về phía Sở Khuynh Thành. Nàng làm sao có thể liên quan đến Ma Sách Tông? Sở Khuynh Thành cũng đầy nghi hoặc, đầu óc mơ hồ chẳng hiểu gì.
Từ trưởng lão rung râu, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng Thủy Nhược Hoa: “Nhược Hoa, ngươi hãy kể rõ ràng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện là thế này…” Thủy Nhược Hoa sắp xếp lại suy nghĩ, nhàn nhạt kể: “Lúc đó, chúng ta tình cờ phát hiện một gốc cửu phẩm linh dược trân quý, Tam Nhan Định Hồn Thảo, nằm sâu trong một sơn cốc…”
“Cái gì? Tam Nhan Định Hồn Thảo là bảo vật vô giá! Ngươi có đoạt được không?” Từ trưởng lão kinh ngạc thốt lên, vội vàng ngắt lời.
Thủy Nhược Hoa cười khổ, lườm lão một cái. Ánh sáng lóe lên từ chiếc nhẫn trên tay nàng, gốc linh dược lập tức hiện ra. Nàng khẽ cười nói: “Đương nhiên là đoạt được. Vì chữa bệnh cho Thiếu Vũ đệ, dù liều cả mạng này ta cũng nhất định phải đoạt lấy!”
“Nhược Hoa tỷ, cảm ơn tỷ, khụ khụ khụ…” Tuyên Thiếu Vũ cảm động đến ho khan vài tiếng.
Từ trưởng lão vui mừng nhận lấy linh dược, phẩy tay áo: “Tiếp tục, ngươi cứ tiếp tục đi, ha ha…”
“Thật ra, gốc linh dược này vốn dĩ chúng ta không thể đoạt được, bởi vì cùng lúc đó, người của Ma Hồn Tông cũng xuất hiện.” Thủy Nhược Hoa hít sâu một hơi, kể tiếp: “Hàn Tam Thiếu của Ma Hồn Tông thực lực rất lợi hại. Ta chỉ vừa giao đấu một chiêu đã bị hắn đánh trọng thương!”
“Hừ, Hàn Tam Thiếu thật quá đáng, ngay cả nữ nhân cũng ra tay nặng đến vậy! Lần tới bốn tỷ muội chúng ta nếu gặp lại hắn, nhất định sẽ dùng Chu Thiên Tứ Nguyên Trận dạy cho hắn một bài học!” Một nữ tử áo đỏ hừ lạnh, vung kiếm nói đầy hung hăng.
Thủy Nhược Hoa liếc nhìn nàng, yêu chiều cọ mũi nàng, cười nói: “Hàn Tam Thiếu không phải hạng tầm thường, đừng khinh địch. Nhưng dù là thiếu chủ của trung tam tông như hắn, lúc đó cũng gặp phải khắc tinh.”
Mọi người im lặng lắng nghe, kể cả nữ tử áo đỏ cũng không khỏi chăm chú nhìn Thủy Nhược Hoa, chờ nàng kể tiếp.
“Khi ta sắp mất mạng, một nam tử lạ mặt bỗng xuất hiện. Hắn chỉ vung tay, đại địa nứt toác, khiến Hàn Tam Thiếu không dám vượt qua lằn ranh đó. Dù hắn đã rời đi, Hàn Tam Thiếu vẫn không dám bước qua, đành phải rút lui trong uất ức!”
Thủy Nhược Hoa ngẩn ngơ, tựa hồ đang hồi tưởng lại cảnh tượng hôm đó: “Ta lấy được gốc linh dược này cũng do chính tay hắn trao cho. Hắn, chính là người của Ma Sách Tông!”
“Hít!” Mọi người hít một hơi khí lạnh, đưa mắt nhìn nhau, tràn đầy vẻ khó hiểu. Người của Ma Sách Tông sao lại vô duyên vô cớ giúp đỡ họ?
Nữ tử áo đỏ chớp đôi mắt to tròn, cười xấu xa: “Nhược Hoa sư tỷ, tên ma đầu kia có phải đã để ý tỷ, muốn cùng tỷ song tu không? Tỷ đừng mắc lừa, ma đạo vốn xảo quyệt lắm!”
Thủy Nhược Hoa khẽ run lên, lắc đầu. Trong lòng nàng bỗng dâng lên một cảm giác mất mát khó tả, nhàn nhạt nói: “Hắn trao linh dược, đúng là có điều kiện, nhưng không phải nhắm vào ta, mà là…” Nàng nhìn về phía Sở Khuynh Thành, chậm rãi nói: “Hắn đã hỏi ta hai câu về Khuynh Thành sư muội, rồi mới đưa linh dược.”
“Hai câu gì?” Sở Khuynh Thành khẽ run mí mắt, vội vàng hỏi.
“Ngươi ở Huyền Thiên Tông, có sống tốt không?” Thủy Nhược Hoa đáp từng lời, từng chữ.
Sở Khuynh Thành ngẩn người, vội vàng hỏi: “Hắn… tên là gì?”
“Ta không biết, hắn không hề nói tên, còn bảo ta hãy quên chuyện ngày hôm đó đi. Nhưng… bốn gã lùn Thần Chiếu cảnh đi theo hắn đều gọi hắn là Trác đại quản gia…”
“Là hắn, quả nhiên là hắn…” Chưa nghe dứt lời, Sở Khuynh Thành đã run rẩy không thôi, vui mừng khôn xiết. Gương mặt băng lạnh như tuyết kia tựa hồ tuyết xuân tan chảy, nở một nụ cười rạng rỡ đến kinh tâm động phách: “Hắn… vẫn luôn nhớ đến ta…” Nàng khẽ cười, hai dòng lệ trong veo tuôn dài trên má…
Mọi người đều sững sờ. Thứ nhất, chưa từng ai thấy vị hàn nữ này nở nụ cười, nhưng lần này, nàng cười đẹp đến nao lòng người. Thứ hai, họ chưa từng nghĩ trên đời lại có người đẹp đến mức kinh thiên động địa như vậy. Sở Khuynh Thành khi chưa cười đã khuynh quốc khuynh thành, nay nở nụ cười lại càng khiến bách hoa thẹn thùng, nhật nguyệt vô quang.
Tất cả mọi người đều ngây dại nhìn nàng…
“Người đó rốt cuộc là ai, chỉ nghe tên đã khiến Khuynh Thành sư muội hạnh phúc đến nhường này!” Tuyên Thiếu Vũ siết chặt nắm đấm, ánh mắt lóe lên sự ghen tỵ sâu sắc.
Thủy Nhược Hoa cười khổ, trong đầu chợt hiện lên dáng vẻ tao nhã của Trác Phàm khi tặng hoa. Nàng khẽ mỉm cười, lẩm bẩm: “Hắn là ma, một đại ma đầu đã đâm sâu vào lòng người…”
Đề xuất Voz: Ám ảnh