Khi Tần Lưu Tây đưa kim châm của Cố thị, Vương thị ngắm nghía nửa ngày mấy chiếc bánh ngọt tứ sắc trước mắt, rồi khẽ thở dài.
"Tần gia, quả thật có mấy phần phúc phận." Nếu không, phủ đệ này còn đâu mà cư ngụ, còn nuôi dưỡng ra một tiểu cô nương thất khiếu linh lung tâm?
"Thái thái, ngài nói phúc phận là chỉ đại tiểu thư sao?" Thẩm ma ma, tâm phúc của Vương thị, dâng lên một chén trà.
"Chẳng lẽ không phải?" Vương thị nhận lấy trà, hỏi ngược lại, nói: "Chưa nói đến cả phủ lớn nhỏ, chỉ nói riêng phòng thứ ba kia, nếu không có nàng ra tay, tòa nhà này, đèn lồng đỏ kia, há có thể tiếp tục treo?"
Thẩm ma ma nghe ra huyền cơ trong lời, biết bà chỉ Cố thị mẫu tử ba người, nếu không nhờ Tần Lưu Tây ra tay, tình huống kia, không nói mẫu tử đều nguy, khẳng định có hao tổn.
Nhưng hôm nay, mẫu tử bình an, chính là chuyện may mắn.
"Đại tiểu thư, quả thực thanh kỳ, chả trách năm đó lão thái gia chủ trương treo nàng vào danh hạ của ngài." Thẩm ma ma mặt lộ vẻ khó dò, nói: "Thái thái, hiện giờ xem ra, năm đó đại tiểu thư treo vào danh hạ của ngài, sau lại được đưa về lão trạch, hay là lão đạo kia đã sớm tính ra phủ bên trong có một kiếp nạn này?"
Vương thị không nói gì, chỉ vuốt ve vành chén trà, xuất thần.
"Nếu thật đã sớm tính ra cát hung, sao không nói ra chứ, nói ra, đại thiếu gia của chúng ta cũng không đến mức..." Thẩm ma ma lau khóe mắt.
Nàng nói đại thiếu gia, tự nhiên là tôn trưởng tử, cũng là đích tử duy nhất của Vương thị, chính tông trưởng tử đích tôn, hiện giờ lại cùng bậc cha chú chịu khổ gặp nạn tại nơi hoang man nghèo nàn kia.
Chỉ cần nghĩ đến đây, Thẩm ma ma liền cảm thấy lòng đau như cắt.
Một đời nàng không có con cái, chỉ phục hầu Vương thị, xem bà như con gái ruột, đối với hài tử của bà, tự cũng tôn trọng như cháu, nhưng hiện tại đứa trẻ kia vốn nên cẩm y ngọc thực tại học đường đọc sách, giờ lại phải lưu vong, không biết có bị bệnh đau tổn thương gì không?
Thẩm ma ma nhịn không được rơi lệ.
Vương thị cũng đau thấu tim gan, quay mặt đi nơi khác, lau nước mắt, nói: "Nói ra thì sao? Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi. Tránh được hôm nay, còn trốn được ngày mai sao? Ma ma, người khó nhất là đấu với trời, lại tính cũng không tính nổi thiên mệnh!"
"Lời nói thì là đạo lý ấy, nhưng lão nô đau lòng thiếu gia quá."
Vương thị cố nén đau lòng, thì thầm: "Ngươi đau lòng, ta đây là mẹ, còn đau hơn ngươi gấp bội, chỉ hận không thể thay con chịu khổ."
Thẩm ma ma nhìn sang, tiểu thư mà mình theo hầu từ khi còn bé, khó giấu vẻ thương thần, dưới ánh đèn dầu càng lộ vẻ cô đơn tịch liêu, tiều tụy.
Phải, bà là mẫu thân, nhưng cũng là con dâu trưởng, chủ mẫu của Tần gia, dù khổ dù đau, cũng chỉ có thể gắng gượng.
"Là lão nô sai, không nên chọc ngài thương tâm." Thẩm ma ma tiến lên ôm lấy bà, vỗ về.
Vương thị xoa xoa khóe mắt, nói: "Ngươi đừng tự trách, ngươi đều chịu khổ cùng ta, ta sao có thể trách ngươi? Ma ma, ngày đó ngươi thật ra không nên đi theo ta."
"Lão nô cả đời không con cái, chỉ có cái mạng này, đi đâu mà chẳng qua, dù cùng ngài ăn khổ mặc rách, cũng không oán than."
Vương thị nghe vậy, khóe miệng cong lên, nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ lo cho ngươi dưỡng lão tống chung."
"Tốt."
Vương thị lúc này mới nhìn về phía những chiếc bánh ngọt kia, nhấc lên tinh thần, nói: "Ngươi chia một phần cho Vạn di nương và Thuần Nhi, còn một phần cho lão thái thái, lại cho phòng thứ ba kia một phần nữa."
"Còn ngài?"
Vương thị lắc đầu: "Ta còn chưa đến mức thèm thuồng mấy thứ này, nếu để nhị đệ muội biết, chỉ sợ lại có lời ra tiếng vào."
Thẩm ma ma nghĩ đến tính tình của nhị thái thái kia, cũng im lặng không nói.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Thằng Lem