Logo
Trang chủ

Chương 819: Ta xem ngươi thật biết hướng mặt bên trên thiếp kim

Đọc to

Tần Lưu Tây trở về đến viện tử nhà mình ngồi xuống, liền được tắc một chén canh sâm.

Đều là cùng một râu sâm mà hầm ra, Kỳ Hoàng vốn định cho mấy người trong viện uống, nhưng thấy nàng về, đương nhiên trước tăng cường cho nàng.

"Mau uống bổ khí đi, ngài vừa rồi không nên động chân khí."

Kỳ Hoàng đầy mặt đau lòng, trách mắng: "Trận này ngài làm việc liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, người tốt đến đâu cũng không chịu nổi ngài làm như vậy."

Tần Lưu Tây cười một chút.

"Ngài còn cười được à?" Kỳ Hoàng oán trách trừng nàng một mắt, nhìn thấy rõ ràng nàng gầy đi trông thấy, vừa vặn liếc thấy tiểu nhân sâm tinh từ đất bên trong lặng lẽ chui ra ngoài, liền đi qua, nói:

"Lại đến một cái."

Tiểu nhân sâm tinh: "?"

"Không có chủ tử thì không có ngươi, ngươi xem nàng yếu thành cái gì dạng rồi? Cho ta một cái nhỏ, ta hầm cho nàng một nồi nhân sâm canh gà, ăn cả nhân sâm lẫn gà."

Tiểu nhân sâm tinh: "Mặc dù ta biết nhân sâm là để người ăn, nhưng ngươi lại nói ăn ta trước mặt ta, sao ta lại khó chịu thế này?"

Tần Lưu Tây nói: "Thôi, đừng ép nó, một chén canh này đủ rồi. Bây giờ là cuối thu, bồi bổ thêm sợ chảy máu mũi mất."

Tiểu nhân sâm tinh nghe thấy có chút không thoải mái, người không bắt ta cho, ta lại càng cho. Nó thống khoái kéo một râu sâm đưa vào tay Kỳ Hoàng:

"Cầm lấy đi. Đừng so bản tinh này với nhân sâm bình thường, chúng nó không xứng! Nhân sâm khác ăn vào chảy máu mũi, ăn ta sao có thể, ta đã thành tinh rồi mà."

Đằng Chiêu nhìn bộ dáng tự hào của nó, nhịn cười không nói gì. Nếu hắn nói một câu ngươi bị lừa rồi thì sợ là sẽ khóc?

Nhưng nếu nhân sâm tinh khóc, có rơi lệ không, hẳn là lưu dịch nhân sâm đi, vậy có thể luyện dược được không?

Tiểu nhân sâm tinh chợt thấy toàn thân run rẩy, không tốt, có sát ý!

Đằng Chiêu ngồi xuống, nhìn Tần Lưu Tây hỏi: "Sư phụ, bên lão thái thái đó, ngài có định ép ở lại không?"

"Cái gì gọi là ép ở lại?" Tần Lưu Tây hỏi lại.

Đằng Chiêu mím môi: "Tục ngữ nói Diêm Vương muốn người ba canh chết, không giữ đến năm canh. Nhưng con biết, sư phụ thật muốn giữ lại, cũng có thể cùng Diêm Vương chống lại."

Diêm Vương: "Không cần nể mặt ta, ta không cần mặt mũi!"

Tần Lưu Tây cười: "Ngươi cảm thấy vi sư sẽ giữ lại sao?"

Đằng Chiêu lắc đầu: "Sư phụ, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, quấy nhiễu luân hồi nhân quả, không nên chịu!"

Không phải hắn lạnh lùng, là lão thái thái kia không xứng, cho dù nàng xứng, nghịch thiên cải mệnh, há lại có nhân quả tốt?

"Rất tốt, quấy nhiễu luân hồi, nghịch thiên cải mệnh không thể làm. Chiêu Chiêu, tương lai gặp phải chuyện gì, ngươi đều phải nhớ kỹ điểm này, cho dù ngươi muốn cải mệnh người là vi sư, cũng đừng làm!"

Đằng Chiêu sững sờ, hơi rũ mắt, ngón tay lại vuốt ve lên. Nếu thật có ngày đó, hắn sẽ ép ở lại sao? Không dám nghĩ.

Tần Lưu Tây vuốt tóc hắn, nói: "Đừng nghĩ quá nhiều, cùng vi sư đi dược trai, nhặt một phần dược liệu ra nấu thuốc cho bọn họ. Thân thể lão thái thái này vốn đã gần đất xa trời, ta sẽ cố gắng dùng chén thuốc treo mệnh cho nàng, nàng có thể chịu tới khi nào là do nàng."

Đằng Chiêu thở phào nhẹ nhõm, không làm chuyện nghịch thiên cải mệnh là tốt.

Hai sư đồ cùng nhau vào dược trai, Tần Lưu Tây nói, Đằng Chiêu phụ trách nhặt. Rất nhanh thu thập xong một phần kinh phương thuốc, đưa đến chỗ Vương thị để hạ bộc sắc thuốc.

Tần Lưu Tây chuẩn bị dừng lại, Kỳ Hoàng lại nói Tần Minh Nguyệt mấy người tới, vì bệnh tình lão thái thái.

Đem người vào, Tần Lưu Tây không nói lời nào. Tần Minh Nguyệt chờ một hồi, nhịn không được mở miệng trước:

"Đại tỷ tỷ, tổ mẫu nàng có ổn không?"

"Nàng già rồi."

Tần Minh Nguyệt lòng nặng trĩu.

Tần Minh Hâm nói: "Ngay cả ngươi cũng không có cách nào sao? Y thuật của ngươi không phải rất lợi hại sao?"

"Ta chỉ là người, không phải thần, ngươi đừng thần hóa ta. Ta không có bài diện ngồi bàn thờ." Tần Lưu Tây nhàn nhạt liếc nàng một mắt.

Tần Minh Hâm: ". . ." Người này thật trước sau như một đáng ghét!

Tần Minh Nguyệt thất thần đứng dậy, không nói thêm gì, đi ra ngoài.

Tần Minh Hâm ngẩn người, dậm chân, cũng đuổi kịp.

Tần Ngữ Yên các nàng chần chờ một hồi, không theo. Lại đối Tần Lưu Tây uốn gối hành lễ, thành tâm thực lòng nói:

"Lưu Tây biểu tỷ, trước đây nhờ ngài thần cơ diệu toán cùng giúp đỡ, chúng muội mới có thể bình yên thoát thân khỏi Tống gia. Vẫn muốn cảm ơn ngài, lại không thể gặp, đa tạ."

Hai người vừa nói vừa trịnh trọng hành đại lễ.

"Tâm ý đều nhận được, về đi." Tần Lưu Tây khoát tay.

Hai người cũng không dám nán lại, sảng khoái lui ra ngoài. Vị biểu tỷ này không phải các nàng muốn nịnh bợ liền có thể nịnh bợ được. Cách tốt nhất để giao hảo là thuận theo, nghe lời, tôn trọng.

. . .

Hoàng hôn, Tần Lưu Tây đi tới viện lạc của Vương thị. Vạn di nương từ trong phòng đi ra, thấy nàng liền tiến tới đón.

"Thái thái bà ấy vẫn chưa về."

Tần Lưu Tây ân một tiếng, nhìn nàng mặc mỏng, nói: "Trời lạnh, mặc nhiều chút, đừng chỉ vì xinh đẹp mà không cần giữ ấm. Việc nhà bây giờ nhiều, đừng bệnh, lỡ việc không tốt."

Vạn di nương đắc ý nói: "Ngươi thấy ta mặc mỏng, lại không biết quần áo này của ta bên trong có càn khôn, may một lớp bông mỏng, vừa ấm lại đẹp. Không tin ngươi xem tay ta, ấm này."

Nàng tiến lên, cầm tay Tần Lưu Tây, nhướng mày: "Tay ngươi lạnh hơn ta."

Tần Lưu Tây cúi đầu nhìn tay mình bị nàng bao trọn, hơi ấm từ lòng bàn tay đối phương truyền đến, có chút không quen, rút ra.

"Muốn ta làm cho ngươi một bộ áo váy giống ta đang mặc không? Dù mỏng cũng không lạnh đâu." Vạn di nương cẩn thận nói.

"Ta không lạnh." Tần Lưu Tây nói một câu.

Nói ra xong lại thấy giọng hơi cứng, e rằng bà di nương ngốc này sẽ kiều mềm khóc lóc. Vừa định nói thêm một câu xoa dịu, đối phương lại cười tiếp lời.

Vạn di nương vô tâm vô phế nói: "Không cần khách sáo với ta, ta hiểu hết. Ngươi cứng miệng vậy thôi, thật ra là không muốn làm phiền ta, giống như mấy người ngoài miệng nói không muốn, kỳ thật lại rất muốn. Không sao đâu, dù sao ta nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi. Ngươi yên tâm, ta thật biết may y phục." Nỗi buồn này, từ trước đến nay không có trong từ điển cuộc đời nàng.

Tần Lưu Tây: Ta thấy ngươi thật biết tự tô hồng cho mình!

Vạn di nương, cảm thấy mình nói trúng rồi, đã khoa tay múa chân trên người nàng, vừa lẩm bẩm: "Ta thấy ngươi gầy đi? Eo thì nhỏ, nhưng ngực thì lại càng phẳng, mông còn không cong bằng ta. . ."

Tần Lưu Tây: ". . ." Hàng ngày nàng thật đã tạo nghiệp quá nhiều rồi phải không, nếu không sao lại bị công kích dáng người thế này?

"Các ngươi đang làm gì đó?" Vương thị mang gương mặt mỏi mệt đi vào viện tử, thấy Tần Lưu Tây một mặt sống không còn gì luyến tiếc, có chút hiếu kỳ lại thấy buồn cười, cố gắng nhếch khóe miệng.

Vạn di nương nói: "Ta muốn làm cho nàng một bộ áo váy gắp bông mỏng, đang đo kích thước đây. Tay nàng còn không ấm bằng ta."

"A, vậy để Thẩm ma ma lấy cho ngươi chút vải vóc." Vương thị nghe, cười cười, lại ngoắc tay với Tần Lưu Tây: "Chúng ta vào trong nói chuyện nhé?"

(Hết chương này)..

Đề xuất Tiên Hiệp: Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)
BÌNH LUẬN