Lão bản thương đội dõi mắt nhìn ánh lửa rực sáng nơi chân trời đêm, đôi mắt đã đỏ hoe. Hắn lo sợ Tôn Trọng Dương cùng đoàn người xảy ra chuyện, khi đó Tôn gia truy cứu trách nhiệm, hắn khó lòng gánh nổi.
Lúc này, hắn chợt có chút ngưỡng mộ Lữ Thụ. Lão bản thương đội nhìn về phía Lữ Thụ đang khoanh chân ngồi bên đống lửa, còn Lữ Tiểu Ngư thì lặng lẽ canh giữ bên cạnh Lữ Thụ.
Chiến đấu vẫn tiếp diễn. Trận chiến kéo dài cho thấy thực lực hai bên không chênh lệch quá lớn. Tuy nhiên, đây lại chính là điều khiến lão bản thương đội lo lắng. Ba ngày trước, hắn đã nói với Tôn Trọng Dương, hy vọng có thể để cao thủ Tôn gia đến tiếp ứng. Kết quả Tôn Trọng Dương lại do dự hồi lâu mà không đồng ý.
Trong hào môn cũng có đấu đá. Địa vị của dòng chính cao hơn bàng chi là điều không nghi ngờ. Người bàng chi hàng ngày ngưỡng mộ dòng chính, nhưng lại không biết rõ dòng chính cũng chưa chắc đã có được niềm vui như vậy. Tổ tông nhà họ Tôn vẫn còn đó, vị trí gia chủ luôn bị mọi người nhòm ngó. Lữ trụ không có thuyết lập trưởng không lập ấu, chỉ có cường giả vi tôn!
Vị trí gia chủ tuy không rơi vào tay hắn - Tôn Trọng Dương, nhưng phụ thân hắn lại là một ứng cử viên nặng ký. Nếu bản thân hắn, một Thái Học thực tế, mà còn bị đám đông nô lệ ép đến mức phải cầu viện cao thủ trong tộc, thì không chừng sẽ bị mấy phòng khác chế giễu thành cái dạng gì. Nếu không có tầng quan hệ này, Tôn Trọng Dương chắc chắn sẽ cảm thấy càng an toàn càng tốt. Song khi việc này liên quan đến đại sự của mạch chính mình, hắn Tôn Trọng Dương dù có được sủng ái đến đâu cũng không thể gây thêm phiền phức.
Hơn nữa, cho dù có điều động được cao thủ đến, Tôn Trọng Dương cũng rất khó xác định đối phương đến cùng có phải là đến giúp mình hay không. Vạn nhất trong Tôn gia có người muốn đục nước béo cò thì sao?
Tuy nhiên, tình huống cũng không nghiêm trọng như tưởng tượng, bởi vì Mạc Tiểu Nhã đã liên hệ với gia tộc. Hắn - Tôn Trọng Dương - không thể điều động cao thủ, nhưng Mạc gia hiện tại lại không có băn khoăn như vậy. Có lẽ, cao thủ Mạc gia hiện tại đã trên đường đến rồi, chỉ là cần chút thời gian để kịp tới.
Đột nhiên, ánh mắt của lão bản thương đội nhìn về phía Lữ Thụ tràn ngập kinh ngạc. Hắn chợt phát hiện khi Lữ Thụ vô ý dưỡng kiếm ý, ngay cả đống lửa vô hình kia cũng bị kéo theo. Tần suất đống lửa nhảy múa rõ ràng tăng nhanh, hơn nữa, lão bản thương đội dường như nhìn thấy trong lửa một thanh kiếm trong suốt, kiếm ý dạt dào!
Tuy lão bản thương đội có thực lực Nhị phẩm, song lần chiến đấu này hắn đều không xông lên phía trước, bởi vì hắn biết rõ bản thân chỉ có thực lực cảnh giới mà thôi, năng lực chiến đấu thực sự quá kém. Điều này giống như chơi game vậy, mặc dù là cùng đẳng cấp, nhưng Tôn Trọng Dương là nghề chiến đấu, còn lão bản thương đội lại là nghề sinh hoạt...
Tôn Trọng Dương cùng đoàn người cần thường xuyên rèn luyện kỹ xảo và ý thức chiến đấu, còn lão bản thương đội lại bận rộn kiếm tiền. Chuyện này ở Lữ trụ rất đỗi bình thường. Tu hành phát triển đến bây giờ, đã không còn chỉ giới hạn trong chiến đấu nữa.
Đống lửa vẫn nhảy múa. Lão bản thương đội rất bội phục Lữ Thụ có thể giữ được một trái tim bình tĩnh để tu luyện trong hoàn cảnh này. Hắn luôn cảm thấy thiếu niên này không tầm thường, nhưng lại không nói rõ được cụ thể.
Hơn nữa, hắn còn phát hiện, vị Từ Mộc Quân kia vậy mà cũng như Lữ Tiểu Ngư mờ ảo thủ hộ lấy Lữ Thụ, phảng phất sợ đêm tối có người đến đánh lén thương đội làm bị thương Lữ Thụ.
Lão bản thương đội bôn ba Nam Bắc. Trước đó, vì muốn hầu hạ tốt Tôn Trọng Dương và đoàn người nên hắn không để ý suy nghĩ về vấn đề liên quan đến Lữ Thụ. Nhưng hiện tại, hắn đột nhiên cảm thấy không thích hợp. Hắn biết rõ Từ Mộc Quân này có khả năng có vấn đề. Ngay từ biểu cảm bình tĩnh tự nhiên của đối phương lúc rời đi vừa rồi là có thể nhìn ra, cô bé này cũng là cao thủ.
Lại tốt nhìn, lại đa tài đa nghệ, lại là cao thủ, dựa vào cái gì lại một chút nhìn trúng Lữ Thụ? Dù đẹp đến đâu cũng có giới hạn đi...
Thế là, lão bản thương đội đang nghĩ, nếu phỏng đoán của mình thành lập, Từ Mộc Quân này thật là có người phía sau sai khiến, để nàng có mục đích tiếp cận Lữ Thụ, thậm chí bảo hộ Lữ Thụ, như vậy người phía sau này lại có bối cảnh như thế nào mới có thể thúc đẩy một cô gái như Từ Mộc Quân? Hào môn nào? Hay... hay là tồn tại càng khó có thể tưởng tượng?
Bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân vụn vặt, lão bản thương đội đột nhiên cảnh giác. Đám đông nô lệ kia quả nhiên đã phái người đến rồi. Đây là ý không muốn bỏ sót một ai.
"Mười chín người," một tiểu hỏa kế bên cạnh lão bản thương đội tai áp xuống đất nói: "Không nghe ra thực lực."
Lão bản thương đội nhìn về phía Lữ Thụ. Bản thân hắn không am hiểu chiến đấu. Đám nô lệ dưới tay hắn đánh thổ phỉ thì còn được, đối mặt với những sát thủ này thì có chút không chịu nổi một đòn rồi. Cho nên hắn vẫn gửi hy vọng vào Lữ Thụ, Từ Mộc Quân.
Lúc này lão bản thương đội căn bản không trông cậy vào Lữ Tiểu Ngư, bởi vì trong mắt hắn, với tuổi tác của Lữ Tiểu Ngư, dù có lợi hại đến đâu cũng không lợi hại được đến đâu, cho dù là thiên tài Vương Thành cũng không được.
Chỉ là Lữ Thụ thủy chung khoanh chân dưỡng kiếm ý, căn bản không có ý định nhúc nhích.
Đúng lúc này, Từ Mộc Quân khẽ nói với Lữ Thụ và Lữ Tiểu Ngư: "Để ta đi?"
Kết quả lão bản thương đội liền nhìn thấy Lữ Tiểu Ngư cười híp mắt nói với Từ Mộc Quân: "Không cần rồi."
Đột nhiên, từ hướng tiếng bước chân truyền đến, lại truyền tới tiếng nổ rất lớn, phảng phất mặt đất đang nứt ra, bầu trời đang sụp đổ. Cùng với tiếng băng liệt mà đến, là tiếng la khóc của đám sát thủ. Chỉ trong nháy mắt, bầu không khí như hoàn toàn đảo ngược.
Giây lát sau, tiểu hỏa kế bên cạnh lão bản thương đội đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu: "Không biết rõ thế nào bên kia một tiếng bạo hưởng về sau, tất cả tiếng bước chân đều không có rồi, tựa hồ tất cả mọi người chết rồi!"
Tất cả mọi người trong thương đội kinh ngạc. Nơi đây ai cũng không động đậy gì cả, là ai đã giết đám sát thủ kia?! Bọn họ còn đang lo lắng đề phòng, lại có người trong nháy mắt đã kết thúc chiến đấu? Chẳng lẽ có cao thủ ẩn nấp ở gần đó xuất thủ rồi sao?
Lão bản thương đội vô tình nhìn về phía Lữ Tiểu Ngư, lông mày nhíu chặt. Không phải tiểu cô nương này xuất thủ, nhưng là tiểu cô nương này rõ ràng biết rõ sẽ có người xuất thủ. Hắn có chút không nghĩ ra rồi, thiếu niên này cùng tiểu cô nương này đến cùng là thân phận gì, xung quanh còn có cao thủ ẩn ẩn bảo hộ lấy bọn hắn sao?
Cổ quái, quá cổ quái rồi!
Lão bản thương đội cũng nhịn không được đem bối cảnh của Lữ Thụ cùng Lữ Tiểu Ngư suy nghĩ theo hướng càng khủng bố hơn. Kết quả đúng lúc này, Lữ Thụ vừa dưỡng kiếm ý vừa bình tĩnh mở miệng: "Lão bản à, ngươi có cần bảo vệ không, chỉ cần ngươi xuất tiền, ta bảo đảm ngươi đến Vương Thành trước đó không có việc gì..."
Lão bản thương đội bỗng nhiên một trận khí khổ. Thiếu niên này muốn mẹ nó thật có bối cảnh khủng bố như vậy, làm sao có thể còn tham tiền như thế!?
Lữ Thụ thấy lão bản thương đội bất vi sở động, trầm ngâm hai giây nói: "Ta nhìn tướng mạo ngươi, ngươi gần đây có họa sát thân..."
Lão bản thương đội: "...Cái này vì kiếm tiền cũng bắt đầu lừa dối người rồi sao?"
"Đến từ Tống Bác phụ diện tâm tình giá trị, +666!"
Lữ Thụ lắc đầu: "Ta đây không phải là lừa dối... Ta đây rõ ràng là uy hiếp..."
Lão bản thương đội Tống Bác: "..."
"Đến từ Tống Bác..."
Bên cạnh Từ Mộc Quân an tĩnh ngồi chống cằm. Nàng bỗng nhiên cảm giác thiếu niên này không chỉ lớn lên đẹp mắt, người còn thật có ý tứ. Tối thiểu so những nam nhân nàng từng thấy qua có ý tứ.
Đề xuất Voz: Cách chinh phục gái hơn tuổi
hamew
Trả lời4 tháng trước
thiếu chương 975 rồi bạn ơi
pduyhl
Trả lời6 tháng trước
Truyện hay vãi, ae nào cùng xem thôiiii