Thương đội lão bản rõ ràng từ Lữ Thụ nơi đó cảm nhận được sự uy hiếp. Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: "Ta cùng ngươi vuốt một vuốt a, ngươi là bỏ tiền vào thương đội, hy vọng chúng ta có thể đưa các ngươi tiện thể đến Vương Thành đi, đúng hay không?""Đúng," Lữ Thụ gật gật đầu."Hiện tại ta không chỉ không cần tiền của ngươi, vẫn phải cho ngươi tiền để ngươi bảo hộ ta?" Thương đội lão bản Tống Bác hỏi.Lữ Thụ vung tay lên: "Ngươi cứ nói ngươi có cần bảo hộ không?"Tống Bác im lặng nửa ngày: "Yêu cầu.""50 vạn," Lữ Thụ nói."Đến từ Tống Bác phụ diện tâm tình giá trị, +666!"Không quan tâm vị lão bản thương đội tên Tống Bác nghĩ thế nào, Lữ Thụ cảm thấy mình đúng là một người thuần túy, một ngày vì phỉ, chung thân vì phỉ, chớ sơ tâm, phương đến thủy chung.Nhưng đúng lúc này, tiếng chiến đấu phương xa chậm rãi lắng xuống. Tống Bác trơ mắt nhìn về hướng chiến đấu, kết quả mãi đến lúc hừng đông, Tôn Trọng Dương và những người khác mới cuối cùng trở về thương đội.Trận chiến này là Tôn Trọng Dương và bọn họ thắng lợi, nhưng tình hình lại không thể lạc quan. Lữ Thụ phát hiện 12 người này thương thế rất nặng, nhất là Tôn Trọng Dương.Lữ Thụ hiện giờ thân kinh bách chiến, cho nên chỉ nhìn thương thế của Tôn Trọng Dương liền minh bạch đối phương trong trận chiến này đã chịu áp lực lớn nhất.Nhưng Tôn Trọng Dương dù sao cũng là nhất phẩm cao thủ, vẫn còn có thể chống đỡ duy trì thanh tỉnh. Một vị thiên tài khác của Vương Thành thì đã lâm vào hôn mê, chỉ có thể được bằng hữu cõng trên người.Tôn Trọng Dương mệt mỏi nhìn thoáng qua Lữ Thụ và bọn họ, sau đó nói với Tống Bác: "Lập tức lên đường, chuẩn bị xe ngựa cho chúng ta, chúng ta cần liệu thương."Chuyện Tống Bác lo lắng nhất đã xảy ra. Đương nhiên đây cũng là điều Lữ Thụ lo lắng. Tôn Trọng Dương và bọn họ tuy nhiên đã giết chết nhóm nô lệ này, nhưng cũng đã trả giá rất lớn."Bọn họ e rằng trong thời gian ngắn rất khó khôi phục khả năng chiến đấu rồi," Lữ Thụ thấp giọng nói với Lữ Tiểu Ngư: "Nhất phẩm cao thủ từ bỏ thủ đoạn bay lượn, chứng tỏ hắn đã dầu hết đèn tắt rồi. Cái này nếu như sau đó có người đột kích, e rằng bọn họ một người có thể xuất thủ cũng không có. Vẫn là quá trẻ tuổi khí thịnh rồi."Rõ ràng Tôn Trọng Dương và bọn họ lớn hơn Lữ Thụ vài tuổi, kết quả hết lần này đến lần khác Lữ Thụ nói Tôn Trọng Dương và bọn họ trẻ tuổi khí thịnh mà không có chút nào cảm giác không hài hòa. Tống Bác theo bản năng hỏi Lữ Thụ: "Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"Nói xong câu đó, Tống Bác liền muốn tát mình. Hỏi Lữ Thụ làm gì a, sao lại tiềm thức xem Lữ Thụ như chỗ dựa a...Sau đó Tống Bác liền nhìn thấy Lữ Thụ giống như cười mà không phải cười nhìn lấy hắn: "Trước cứ đi đường đi, xuất hiện tình huống rồi nói sau."Tất cả mọi người đều ở trong lo lắng. Tôn Trọng Dương và bọn họ vốn là bùa hộ mệnh trong thương đội, kết quả lại gây ra tai họa khó mà dự liệu. Chỉ là mọi người hiện giờ cùng ở trên một con thuyền, Lữ Thụ đoán chừng tối hôm qua trận chiến tất nhiên có người ở trong bóng tối đứng ngoài quan sát. Mình bây giờ muốn thoát ly liên quan cũng muộn rồi.Nhưng Lữ Thụ thật là một chút cũng không hoảng hốt, thậm chí còn muốn biết rõ địch nhân sắp tới trên người có tiền hay không.Kiếm đạo khác biệt với tinh đồ tu hành. Tinh đồ chỉ cần làm từng bước thu hoạch được phụ diện tâm tình giá trị là tốt rồi. Nhưng kiếm đạo khác biệt. Lữ Thụ hiện đang từ từ đạt tới nhị phẩm đỉnh phong liền lần đầu tiên cảm giác được ý nghĩa của "Quan ải".Trước kia tổng nghe Lý Huyền Nhất nói, nhị phẩm đi lên dựa vào là ngộ tính. Nhất phẩm chính là điểm xuất phát chính thức tiếp xúc thiên địa, cũng là điểm xuất phát mỗi người chính thức đạp vào truy tìm "Đạo".Mà Lữ Thụ chưa bao giờ thật sự đạt tới cảnh giới nhất phẩm. Hắn hiện tại giống như Niếp Đình lúc kẹt tại nhất phẩm đỉnh phong vậy. Thời điểm đó Niếp Đình chủ động tiến về Côn Lôn Hư muốn bằng vào đồ long chi chiến để thu hoạch cảm ngộ mới, từ đó một lần phá quan.Kết quả con rồng già kia không hề mạnh như tưởng tượng, hoặc có thể nói Niếp Đình còn mạnh hơn tưởng tượng, cho nên Niếp Đình cũng không đạt được thứ mình muốn truy cầu, không thể xác minh.Mà bây giờ Lữ Thụ cũng ở vào giai đoạn như vậy. Kiếm đạo của hắn cũng cần xác minh.Cho nên khi Tôn Trọng Dương nói thêm tiền cho hắn, Tôn Trọng Dương tưởng là làm buồn nôn hắn rồi. Nhưng trên thực tế, Lữ Thụ hiện tại căn bản không biết làm chuyện có hại cho mình.Và việc hắn cần làm hiện tại, chính là điều chỉnh mình đến trạng thái tốt nhất trước khi địch nhân lần tới đến.Sau đó Tôn Trọng Dương và bọn họ liền phát hiện, những người cưỡi xe ngựa trong thương đội đều đã bị hủy ở vòng mưa tên đầu tiên rồi. Những chiếc còn lại đều là xe ba gác mui trần dùng để vận chuyển hàng hóa...Toàn bộ thương đội chỉ còn lại một cỗ xe ngựa có thể che mưa che gió, là của Lữ Thụ...Tôn Trọng Dương và bọn họ ngồi trên chiếc xe ba gác lung lay chợt nhớ tới cảnh Lữ Thụ và Lữ Tiểu Ngư khiêng xe ngựa xình xịch chạy đường. Liền có chút tức giận. Lúc đó tất cả mọi người một lòng nghĩ về những chuyện liên quan đến chiến đấu, chỉ có Lữ Thụ lo xe ngựa. Kết quả sau đại chiến tất cả mọi người đầu bù tóc rối ngồi trên xe ba gác, từng người như những nạn dân theo thân thích vào thành tìm nơi nương tựa. Lữ Thụ lại có thể ngồi trong xe ngựa ung dung tiếp tục uẩn dưỡng kiếm ý...Hiện tại Tôn Trọng Dương và bọn họ không giống như Quý Tử Vương Thành, Lữ Thụ mới giống.Nhưng cái này cũng đành chịu rồi. Tôn Trọng Dương và bọn họ vội vã điều tức liệu thương, ngồi xe ba gác thì ngồi xe ba gác vậy. Nhưng điều còn buồn nôn hơn là nguyên bản Lữ Thụ rất ít ra ngoài hoạt động từ trong xe ngựa, hiện tại thỉnh thoảng liền ra tới cảm thán có một chiếc xe ngựa có thể che gió che mưa thật tốt...Tôn Trọng Dương chịu không nổi ủy khuất này liền nói muốn mua lại xe ngựa của Lữ Thụ. Lữ Thụ một câu "Hàng không bán" liền từ chối.Một cỗ xe ngựa dù thế nào nâng giá cũng không quý đến đâu. Còn không bằng giữ lại để xoát phụ diện tâm tình giá trị của Tôn Trọng Dương và bọn họ. Mạc Tiểu Nhã cắn môi nhìn về phía xe ngựa của Lữ Thụ. Nàng cảm thấy thiếu niên này quá không có phong độ rồi.Trong truyện của người viết tiểu thuyết, công tử và hiệp nữ đều là phong độ nhẹ nhàng lộng lẫy như Kinh Hồng. Mạc Tiểu Nhã trước khi ra Vương Thành đã tràn ngập ảo tưởng về thế giới bên ngoài. Song khi nàng thật sự đi ra thì liền phát hiện, trong truyện đều là gạt người. Thế giới bên ngoài chỉ có chiếc xe ba gác bẩn thỉu, còn có những người tiểu nhân như Lữ Thụ...Mạc Tiểu Nhã và bọn họ là những người tu hành cao cao tại thượng trong mắt người bình thường. Nhưng nói cho cùng cũng bất quá chỉ là một tiểu cô nương chưa thật sự nếm trải mưa gió mà thôi. Thế là oa một tiếng liền khóc rồi, vừa khóc vừa chữa thương cho mình...Lữ Thụ có chút dở khóc dở cười. Hắn thấy điểm khổ này tính là gì a. Những năm đó hắn trải qua những chuyện còn thê thảm đau đớn hơn những điều này.Ở Thiên La Địa Võng cái đoạn thời kỳ đó, hắn nếm qua khổ, chịu qua thương, thậm chí cũng đã làm bị thương đến mức phải được Coral cõng. Còn trải qua sự sinh ly tử biệt thật sự.Đại khái đây mới là nguyên nhân căn bản khiến Tống Bác không cảm thấy không hài hòa khi Lữ Thụ nói Tôn Trọng Dương trẻ tuổi khí thịnh. Đó là vì Tống Bác cảm giác, tựa hồ thiếu niên này đã sớm trải qua quá nhiều sinh tử và cân nhắc.Hiện tại Lữ Thụ căn bản không phải loại thiếu niên chỉ có thực lực nhưng lại đối với thế giới vẫn còn ngây ngô như Tôn Trọng Dương và bọn họ. Mà là Thiên La thứ chín được mấy chục ngàn người kính ngưỡng!Một cỗ xe ngựa đối diện chạy tới, tiếng vó ngựa cộc cộc cộc đến gần. Lữ Thụ quay đầu nhìn về hướng đường đến. Xa phu chiếc xe ngựa kia nhìn thẳng vào mắt hắn. Sắc mặt Lữ Thụ bình tĩnh như nước.Thiếu niên chạy loạn lại bởi vì ngẫu nhiên được một quyển Khô Thủy Kinh từ đó bước lên Tu Tiên Chi Lộ. Mời đọc, truyện đã hơn 1k chương.
Đề xuất Tiên Hiệp: Thâm Không Bỉ Ngạn
hamew
Trả lời4 tháng trước
thiếu chương 975 rồi bạn ơi
pduyhl
Trả lời6 tháng trước
Truyện hay vãi, ae nào cùng xem thôiiii