Logo
Trang chủ
Chương 2

Chương 2

Đọc to

Haiz. Đêm qua em viết xong rồi ngồi đợi phản hồi của mấy thím, thấy nhiều thím ủng hộ, bảo ráng thức viết thêm chap nữa cho các thím đọc. Cơ mà em buồn ngủ quá, trời lạnh chim cò teo hết vào trong quần. Thế nên em ngủ luôn… Sao phải xoắn :sogood:.

Sáng nay em thức dậy, vào thấy có thím bảo truyện ma của em chưa có gì sợ. :sosad: Thì em cũng xin khẳng định luôn, em viết truyện ma không nhằm mục đích khiến các thím hoang mang, đêm đêm mất ngủ. Em chỉ muốn viết lại những gì mình đã được trải nghiệm, hoặc đã được kể lại từ những người mà em tin tưởng. Cốt để các thím biết thêm về cái thế giới tâm linh thêm một xíu thôi.

Vòng vo quá, các bác lại bảo em nói nhiều. :look_down: Nên em xin kể luôn câu chuyện về ma bảng mà em biết.

Những năm mới vào Nam sinh sống, khoảng năm 96-97 thì mẹ em đi làm rừng, làm cao su. Ở bên topic “Hồi ức tuổi thơ”, em cũng có kể một câu chuyện ma trong rừng cao su mà mẹ em đã trải qua. Bác nào muốn thì qua đó đọc nhá. Đến tầm năm 98-99 thì mẹ em chuyển sang bán đồ mủ trong Phú Lý. Bắt đầu từ đấy, khá nhiều chuyện ly kỳ xảy ra. Và mẹ em cũng được biết rất nhiều câu chuyện kỳ lạ trong chốn rừng thiêng "Phú Lý". Phú Lý ngày ấy và bây giờ vẫn còn rất hoang sơ, nhà cửa thưa thớt, xung quanh là rừng bạt ngàn, và cũng có cả những bản người dân tộc sinh sống.

Trong thời gian đi bán đồ mủ ở đây, mẹ em đã được nghe về con ma đằng sau tấm bảng đen :stick:. Ở Phú Lý bấy giờ có một trường tiểu học, chỉ gồm vài ba lớp thôi. Những lớp học này tồn tại từ thời kháng chiến chống Mĩ, hoặc có thể là trước đó nữa mà em không biết được. Bấy giờ ở đấy, bác Tư độ chừng hơn 60 tuổi, được phân công làm bảo vệ. Có lẽ do không có con cháu, nhà cửa gì, mà bác được cho ngủ lại luôn trong trường vào ban đêm.

Đêm thứ 3 trong tuần làm việc đầu tiên, bác Tư đang ngủ trên chiếc võng mắc giữa 2 song cửa sổ. Thì bỗng có cảm giác khó thở nơi ngực. Cảm giác như có ai đó đang bịt mũi mình lại, khiến bác không tài nào thở được. Chân tay thì cứng đờ đi, mắt cũng trĩu nặng.

Được một lúc vùng vẫy trong vô vọng, khi mà cảm giác khí trong phổi đã cạn gần hết, thì bỗng mắt bác mở ra được, và không khí lại tràn qua mũi đi vào phổi :sogood:. Bấy giờ bác Tư mới hoàn hồn, ngồi bật dậy và nhìn xung quanh. Không gian vẫn vắng lặng như chưa có gì xảy ra, nhưng tay chân bác thì lạnh buốt như vừa bị ướp đá. Nói thật với các bác, nếu là em, em đã chạy cmnr. Thế nhưng bác Tư lại vẫn tiếp tục ngủ ở đấy. Suốt đêm hôm ấy, bác chỉ chợp mắt được khoảng 1 tiếng, nhưng không hề có chuyện gì xảy ra nữa.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Đệ Nhất Danh Sách
BÌNH LUẬN