Logo
Trang chủ
Chương 3

Chương 3

Đọc to

Bác Tư không nghĩ đấy là ma cỏ gì, vì bác vốn là một người khá gan dạ. Và cũng từng tham gia kháng chiến chống Mĩ, nên có lẽ những việc kì bí như vậy bác đã trải qua nhiều.

Em thì vẫn chưa được gặp bác Tư bao giờ, vì từ nhà em ra Phú Lý khá xa, cỡ chừng 20 km :go:.

Nhưng theo lời mẹ em kể, thì bác Tư có dáng người vừa tầm, tóc chỉ bạc đôi chút. Và đặc biệt là khuôn mặt rắn rỏi, đượm chất trải đời của bác Tư khiến cho mọi người có phần e sợ.

4 ngày sau đó không có chuyện gì xảy ra, và tưởng chừng như bác Tư cũng quên đi chuyện kì bí hôm đó. Thì bỗng vào đêm thứ 5, mọi chuyện lại xảy ra y hệt như lần trước, vẫn vào cái thời điểm giữa đêm tầm 11-12h, vẫn cái cảm giác khó thở ấy.

Chỉ khi hoàn hồn vì mũi đã phồng lên hít lấy hít để cái bầu không khí trời đêm, bác Tư mới nhận ra… có lẽ trong căn phòng ấy có ma.

Lần đầu tiên trong cuộc đời hơn 60 năm ấy, bác nghiêm túc nghĩ đến việc ma ám. Bác quyết định sẽ… tìm ra sự thật :stick:

Những đêm sau, bác Tư luôn gài bên mình con dao găm nhỏ. Và bác cũng hình thành thói quen, chỉ nhắm mắt lại rồi nằm đấy, chứ nhất quyết không ngủ cho tới sau 12h.

Không uổng công chờ đợi, đêm thứ 2 sau khi bị khó thở. Trong khi đang nhắm mắt nghĩ tới những gì đã xảy ra trong 2 lần trước, thì bỗng bác cảm thấy một luồng gió thổi bạt qua võng nơi bác Tư nằm :sosad:.

Bác Tư thấy lo lắng, bởi lẽ căn phòng bác ngủ luôn được cửa nẻo kĩ càng, không thể có chuyện gió thổi bạt vào chỗ bác Tư nằm được. Tay nhẹ nhàng với lấy con dao găm thủ bên hông, bác tiếp tục nằm đợi những việc kì lạ tiếp theo xảy ra.

Được một lúc thì cảm giác khó thở lại bắt đầu ập đến, bác bật người dậy mở mắt nhìn xung quanh.

Trước mặt bác là một làn khói trắng vật vờ ngay trên đầu võng, bác Tư cầm con dao găm chém vào làn khói thì đám khói bỗng bay lẹ đi, và biến mất đằng sau tấm bảng đen của phòng học :sosad:.

Cảm thấy kinh hãi vì những việc xảy ra vù vù trước mặt, bác đặt con dao lên bàn và nằm đợi cho đến khi trời sáng. Sáng hôm sau, khi cảnh vật xung quanh đã có thể nhìn thấy lờ mờ, bác Tư nhận ra một điều: con dao găm có một vệt máu khô, mặc dù bác Tư chắc chắn rằng trên người bác không bị bất cứ vết thương nào cả. Nghi ngờ có gì đó đằng sau tấm bảng đen, bác Tư cùng một thầy giáo gỡ tấm bảng xuống.

Đằng sau tấm bảng đen là một hốc tường to bằng cỡ cái cặp táp.

Và bên trong đó là… những nắm xương trắng, còn có cả một hộp sọ lủng một lỗ sau gáy như bị đạn bắn :stick:. Nghĩ tới đây thì tờ-rym em muốn xoắn hết vào nhau, một xác chết được giấu sau tấm bảng cả bao nhiêu năm tháng mà không một ai biết? Haiz. Đời nó thế !!!

Bác Tư cùng thầy giáo đó báo cáo sự việc cho hiệu trưởng nhà trường, chỗ xương cốt ấy cũng được mang đi chôn cất đàng hoàng. Kể từ đấy bác Tư không bao giờ bị ngạt thở nữa.

Nhưng trong trường, lũ học sinh vẫn đồn đãi với nhau rằng, đấy là oan hồn bị giết từ thời Mĩ ngụy. Mãi đến những năm 2000 sau này, ngôi trường được đập đi xây mới, thì những lời đồn mới dần dần biến mất :sogood:.

Câu chuyện này em được mẹ em kể lại. Nghe bảo bác Tư thường ngồi trò chuyện với mẹ em vào ban trưa, những chuyện bác nói cũng được những thầy cô giáo trong trường chứng thực :go:.

Em lúc đầu cũng không mấy tin, bởi lẽ những tình tiết trong câu chuyện khá “điêu”. Hờ hờ, các bác tin hay không thì tùy nhé. Tại vì câu chuyện được kể từ những người mà em rất tin tưởng, nên em mới dám kể cho các bác nghe thôi. Trưa nắng em lười quá, có gì tối nay em bonus cho các bác 2 truyện nữa. Hehe.


Bác nào vào đọc thì bỏ ra 5s nói vài câu động viên em với nhé, cho em lấy tinh thần mà viết tiếp. Không thì em nản lắm. Đời nó thế các bác ạh!!!
Gợi ý với các bác, tối nay em sẽ kể một câu chuyện về một trải nghiệm kinh hoàng khi chơi một trò chơi ma quỷ...
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tâm Linh: Âm Gian Thương Nhân
BÌNH LUẬN