Bà cụ vừa khấn xong thì chú cũng châm nhang khấn vái. Khấn xong, chú cắm cây nhang vào lư nhang, thì bỗng cây nhang ùn ùn cháy với tốc độ khủng khiếp, mấy cây nhang khác trong lư cũng bùng bùng cháy lên khiến bàn thờ dì sáng rực trong buổi trời chạng vạng tối. Ánh lửa hắt vào di ảnh của dì Hồng như làm cho khuôn mặt dì đang cười một cách sống động (mấy cái này em nghe kể lại, mẹ em kể thế nào thì em viết thế ấy nhá, nhưng cái phần mặt dì trông sinh động như đang cười thì em cũng hơi khó tin). Rồi tàn nhang đồng loạt rớt xuống lư, duy chỉ có cây nhang chú vừa thắp thì tàn nhang xoắn vòng nhất quyết không rớt xuống.
Cả nhà không ai nói một câu nào, biết dì đang muốn hiện về qua những nén nhang. Nên chú chỉ lầm rầm khấn vái mấy lời, mong dì đừng quậy phá mà về ăn bữa cơm với gia đình. Lúc bấy giờ, chú mới ngoái đầu nhìn ra bụi chuối trước nhà… bụi chuối vẫn lặng im không lay chuyển. Lẽ chăng dì không muốn hiện về qua những bụi chuối nữa?
Rồi cả nhà lại cười vui bình thường, sau khi chú nhệch miệng nói to "Nào mọi người, cái Hồng nó về đoàn tụ với cả nhà đấy, cứ ăn cho no vào để cái Hồng nó vui".
Bữa ăn cứ thế trôi qua, đến gần tàn cuộc, khi mà mấy dĩa đồ xào trên bàn đã được mấy ông bợm nhậu "quất" gần hết. Thì bà cụ có vẻ cảm thấy điều gì bất an, buông đũa mà với lấy cái quạt mo quạt phành phạch. Đúng lúc ấy, con chó vàng xích ngoài cửa bống dúng dắng kêu nhặng xị, rồi cứ tru mỏ về phía bụi chuối mà sủa, một lúc sau thì có một con đom đóm bay chầm chậm từ ngoài cửa vào nhà. Mẹ em bữa đấy cũng ngồi ăn trong mâm cơm, kể rằng con đom đóm to bằng 3 ngón tay, chả biết có nói phét hay không, nhưng em tin là mẹ em nói thật. Lại có cả cô dì chú bác họ ngoại nhà em chứng thực nữa, mãi sau này những năm 2010, bà ngoại em vào Nam, kể lại câu chuyện cũng i-xì như vậy. Con đom đóm còn to hơn 3 ngón tay chứ chẳng chơi…
Trở lại với bữa ăn hôm đó, mẹ em bảo bà cụ lúc đấy cũng khoảng tầm 80 rồi, từng trải ở đời biết bao chuyện kì bí. Có lẽ vậy, nên bà linh cảm thấy con đom đóm kia chính là dì Hồng hiện về… Lúc ấy, 2 đứa nhỏ con dì Hồng lại bắt đầu khóc. Tháng 7 năm ấy, thì đứa lớn mới được chừng 5 tuổi, đứa nhỏ mới được chừng 2 tuổi là cùng… không hiểu lý do gì mà lại cứ khóc ré lên như lần mà dì Hồng báo mộng muốn ẵm 2 đứa con đi.
Con đom đóm cứ vật vờ bay bên trên mâm cơm vài vòng rồi sà xuống bàn thờ. Bấy giờ nhang trên bàn thờ đã tắt lịm, chỉ còn khói nhang là cứ mờ mờ ảo ảo mãi không tan. Mẹ em cũng giống như em, đều thuộc kiểu người yếu bóng vía, bất giác lúc đấy cảm thấy lành lạnh trong người, như kiểu bị trúng gió vậy á. Nhìn lên bàn thở, con đom đóm vẫn lập lòe ánh sáng đằng sau đít không chịu bay đi. Bà cụ lúc đấy cũng bảo là thấy lạnh lạnh trong người, nhưng vẫn ôm hai đứa nhỏ trong lòng, sợ dì Hồng nhớ con quá lại làm chuyện gì dọa cả nhà phen nữa thì khổ, bấy giờ hai đứa nhỏ nằm trong lòng bà cũng im bặt không khóc nữa.
Viết tới đoạn này mà em thấy ghê quá, số là giờ em đang ngồi trong phòng, máy lạnh thì tắt cmn từ mấy đời rồi, quạt thì chả bật, cơ mà vẫn thấy lành lạnh. Hay em lại thần hồn nát thần tính rồi? Đêm nay mà vẫn cái kiểu này, là em éo viết nữa đâu mấy thím ạ. Ghê bỏ mẹ. @@