Chương 22: Bản Lĩnh Đặc Biệt
Theo Khương Vân bước vào thú quyển, nhờ chiếc túi thơm đeo trên người, bầy Thanh Quang Lang vốn đang nhìn hắn chằm chằm đầy hung dữ, sau khi đánh hơi một hồi liền mất đi hứng thú, lại trở về dáng vẻ lười biếng như cũ.
Khương Vân không màng tới chúng, hắn tiến thẳng về phía chiếc lồng thú, ngồi xổm xuống quan sát kỹ lưỡng. Sắc mặt hắn dần trầm xuống.
Dù không am hiểu tu đạo, nhưng nếu nói về sự hiểu biết đối với hung thú và thảo mộc, Khương Vân có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, ngay cả thợ săn lão luyện nhất ở Mãng Sơn cũng không sánh bằng. Ban đầu hắn tưởng lồng không chắc, nhưng khi nhìn kỹ khóa sắt, hắn biết chuyện này không hề đơn giản.
Thanh Quang Lang tuy hung tàn nhưng răng không đủ sắc để cắn đứt sắt nguyên chất. Huống hồ, vết đứt trên khóa sắt này vô cùng nhẵn nhụi, không hề có dấu răng, rõ ràng là bị một loại lợi khí sắc bén nào đó chặt đứt.
Thanh Quang Lang là hung thú cấp thấp, vốn không biết dùng binh khí. Khương Vân lập tức phán đoán được có kẻ cố ý thả con Thanh Quang Lang hai mươi năm tuổi kia ra để nó trà trộn vào bầy sói. Mục đích không gì khác ngoài việc khiến Lục Tiếu Du phải chịu tội thất trách.
Hơn nữa, kẻ có thể vào được thú quyển phải am hiểu trận pháp và có túi thơm, người này chắc chắn thuộc về Bách Thú Phong. Thậm chí, khả năng cao chính là tên đệ tử ngoại môn đã giao con sói kia cho nàng.
Khương Vân không hiểu nổi, tại sao lại có kẻ tâm cơ thâm hiểm đến mức hãm hại một tiểu cô nương mười hai tuổi chưa hiểu sự đời?
Hắn liếc nhìn Lục Tiếu Du đang đầy vẻ lo lắng bên ngoài, khẽ thở dài. Tạm gác lại nghi hoặc, việc cấp bách bây giờ là phải tìm ra con sói kia. Hắn đứng dậy, tiến về phía con Thanh Quang Lang gần nhất.
Con thú này dài khoảng hai trượng, đang nằm rạp dưới đất, mắt lim dim vẻ lười nhác. Nó hoàn toàn phớt lờ Khương Vân cho đến khi hắn đưa tay định chạm vào người nó.
Chứng kiến cảnh đó, Lục Tiếu Du tái mặt, nàng định thốt lên tiếng kêu kinh hãi nhưng vội vã lấy tay che miệng lại, trong lòng đầy vẻ hoảng sợ. Nàng đã dặn hắn không được chạm vào chúng, nếu hắn có mệnh hệ gì, nàng biết ăn nói thế nào?
Khi bàn tay Khương Vân vừa chạm vào lớp lông sói, con thú đột nhiên mở trừng mắt, hai đạo hung quang bắn ra. Cái đầu to lớn của nó xoay phắt lại, há to cái miệng như chậu máu cắn mạnh về phía tay hắn.
Ngay khoảnh khắc ấy, Khương Vân lẩm nhẩm khẩu quyết, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lạnh. Cùng lúc đó, dưới lớp y phục, hàng trăm vết sẹo trên thân thể hắn khẽ rung động một cách kỳ lạ.
“Ô...!”
Một chuyện kỳ dị xảy ra. Con Thanh Quang Lang vốn đang định tấn công bỗng run rẩy toàn thân. Hung quang trong mắt biến mất, cái miệng đang há to vội vàng ngậm chặt lại, thay vào đó là tiếng rên rỉ đầy vẻ phục tùng, mặc cho bàn tay Khương Vân đặt trên người.
Thậm chí, hai mươi con sói còn lại xung quanh cũng không tự chủ được mà co rúm lại, run rẩy không dám nhìn về phía hắn.
Mười sáu năm ở Mãng Sơn, số hung thú chết dưới tay Khương Vân nhiều không đếm xuể. Trên người hắn từ lâu đã tích tụ một loại sát khí máu tanh khiến vạn thú phải kinh sợ. Loại khí tức này nhân loại khó lòng cảm nhận, nhưng với hung thú lại vô cùng nhạy bén.
Tại Mãng Sơn, vì sát khí này quá nặng sẽ khiến con mồi chạy xa, nên Khương Vạn Lý đã dạy hắn một đoạn khẩu quyết để thu liễm lại. Đây cũng là lý do vì sao Khương Vân vốn không cần túi thơm.
Lúc này, hắn phát tán khí tức ra ngoài, tựa như hồng thủy cuồn cuộn trấn áp toàn bộ thú quyển. Bầy Thanh Quang Lang sao có thể chống cự, chỉ biết ngoan ngoãn nằm im.
Khương Vân bắt đầu dùng tay sờ qua từng con sói. Là một dược sư, hắn có một bản lĩnh đặc biệt gọi là mô cốt – sờ xương đoán tuổi. Chỉ trong chốc lát, hắn đã tìm thấy con sói hai mươi năm tuổi kia. Hắn vỗ đầu nó, chỉ về phía chiếc lồng hỏng. Con thú liền lủi thủi tự giác chui vào bên trong.
Khi Khương Vân xách lồng bước ra, Lục Tiếu Du kinh ngạc không thốt nên lời: “Khương sư huynh, huynh làm thế nào vậy? Ta thấy bầy sói kia dường như rất sợ huynh!”
“Đều nhờ túi thơm của muội cả, trả lại cho muội này!” Khương Vân cười nhạt, lấy lý do qua loa đại khái.
Sau khi nàng cất túi thơm, hắn trầm ngâm hỏi: “Trong Vấn Đạo Tông này, muội có đắc tội với ai không?”
Lục Tiếu Du ngẩn người, lắc đầu đáp: “Ta sau khi vào Vấn Đạo Tông liền bị phân phối đến đây nuôi Thanh Quang Lang, ngày ngày ngoài tu luyện ra chính là giao thiệp với chúng nó, ngay cả người cũng không gặp được mấy, làm sao mà đắc tội được với ai. Khương sư huynh, sao huynh lại hỏi vậy?”
Biết nàng nói thật, Khương Vân không muốn nàng phải lo lắng thêm nên cười đáp: “Không có gì, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi. Chúng ta là người mới, làm việc gì cũng nên thận trọng một chút, tránh trêu chọc phải kẻ xấu.”
“Vâng, ông nội cũng dặn ta như vậy, bảo ta ở đây thành thật tu luyện, những chuyện khác đều không cần quản. Khương sư huynh, huynh yên tâm, ta sẽ không đi trêu chọc ai đâu!” Lục Tiếu Du gật đầu lia lịa.
“Vậy tốt rồi. Sói đã tìm thấy, muội không còn việc gì nữa thì ta xin phép đi trước. Nếu sau này có khó khăn, cứ đến Tàng Phong tìm ta.”
Khương Vân biết có kẻ hãm hại nàng, nhưng phận là đệ tử tạp dịch, hắn cũng lực bất tòng tâm, chỉ biết dặn nàng tự bảo trọng.
Rời khỏi sơn cốc, Khương Vân đang định tiến về phía Tàng Thư Các thì bất chợt dừng bước. Hắn đột ngột quay đầu lại, bắt gặp một nam tử áo xám thấp bé đang vội vàng lảng tránh ánh mắt, rồi nhanh chóng lẩn khuất vào trong sơn cốc.
Đề xuất Ngôn Tình: Mộ Tư Từ (Bạch Nhật Đề Đăng)