Chương 310: Như Mơ Như Ảo

Chương 310: Như Mơ Như Ảo

Khương Vân đứng lặng trước bức tường đá cổ kính, đôi mắt thâm thúy phản chiếu vô số phù văn đang không ngừng nhấp nháy. Những ký tự ấy tựa như có linh tính, lúc thì uốn lượn như rồng bay phượng múa, khi lại trầm mặc như núi cao vực thẳm. Trong không gian tĩnh mịch của Truyền Thừa Chi Địa, thời gian dường như cũng ngừng trôi, chỉ còn lại hơi thở đều đặn của những người đang đắm chìm trong việc tham ngộ.

Dưới sự chỉ dẫn của Hàn trưởng lão, sáu vị đệ tử còn lại của Dược Thần Tông cũng đã lần lượt tìm được vị trí cho riêng mình. Bọn họ khoanh chân ngồi xuống, sắc mặt trang nghiêm, dốc hết tâm trí để câu thông với những truyền thừa thượng cổ kia. Đây không chỉ là cơ duyên cá nhân, mà còn là hy vọng cuối cùng của cả tông môn giữa cơn đại kiếp đang cận kề.

Khương Vân cảm nhận được một luồng khí tức tang thương từ bức tường lan tỏa ra, bao trùm lấy toàn thân hắn. Trong khoảnh khắc ấy, ý thức của hắn dường như tách rời khỏi nhục thân, bay lơ lửng vào một thế giới kỳ ảo. Nơi đó, trời xanh mây trắng, dược hương nồng nàn, hàng vạn loại linh thảo quý hiếm đua nhau khoe sắc giữa những thung lũng sương mù bao phủ.

Hắn thấy một bóng người cao lớn đứng giữa đỉnh núi, tay cầm một chiếc đỉnh lô khổng lồ. Vị tiền bối ấy không dùng lửa của nhân gian, mà mượn linh khí của thiên địa làm mồi, dùng thần thức làm củi, luyện chế ra những viên đan dược phát ra hào quang vạn trượng. Mỗi một động tác, mỗi một quyết ấn đều ẩn chứa quy tắc của Đan đạo tối cao, khiến Khương Vân không khỏi say mê.

“Đan, chính là đạo. Luyện đan, chính là luyện tâm.”

Một giọng nói trầm thấp, mang theo sự uy nghiêm của năm tháng vang lên trong thức hải của Khương Vân. Hắn rùng mình, cảm giác như những xiềng xích vô hình trong tâm trí đang dần được tháo gỡ. Những đạo phù văn trên tường đá bắt đầu chuyển động nhanh hơn, hóa thành những dòng chảy thông tin khổng lồ tràn vào tâm trí hắn.

Ở một góc khác, Mai Bất Cổ nhìn bóng lưng của Khương Vân, ánh mắt phức tạp vô cùng. Lão biết, việc Khương Vân có thể ở lại đây chính là một biến số lớn nhất. Thái Thượng lão tổ tuy tính tình quái gở, thủ đoạn tàn độc, nhưng nhãn quang lại cực kỳ tinh tường. Việc lão trả lại giọt máu và không giải độc cho Khương Vân, có lẽ ẩn chứa một thâm ý nào đó mà người thường khó lòng hiểu thấu.

Hàn trưởng lão nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt lão lướt qua Khương Vân rồi dừng lại trên người Quan Nhất Minh và Tiêu Tranh. Lão hiểu rõ, trận chiến bên ngoài đã bắt đầu, Hải tộc vây khốn, Sơn Hải đại kiếp đang dần hiện hữu. Dược Thần Tông có thể vượt qua được kiếp nạn này hay không, tất cả đều đặt cược vào bảy người đang có mặt tại nơi này.

“Chỉ mong các ngươi có thể kiên trì đủ bảy ngày...”

Lão thầm nhủ, bàn tay gầy guộc nắm chặt lấy vạt áo. Bên ngoài Truyền Thừa Chi Địa, tiếng ầm vang của pháp thuật va chạm, tiếng gào thét của yêu thú và mùi máu tanh nồng nặc đang không ngừng lan tỏa. Nhưng bên trong lớp kết giới này, tất cả vẫn yên bình đến lạ thường, như một giấc mộng đẹp đẽ giữa hiện thực tàn khốc.

Khương Vân hoàn toàn không hay biết gì về những suy tính bên ngoài. Hắn đang đắm chìm trong cảm giác như mơ như ảo kia, nơi hắn thấy mình hóa thành một hạt giống, chôn sâu dưới lòng đất, trải qua sương gió, nảy mầm, trưởng thành, rồi lại héo tàn thành cát bụi. Một vòng tuần hoàn của sinh mệnh, cũng chính là một vòng tuần hoàn của dược lý.

Cơn đau đớn từ phản phệ và những vết thương do Thái Thượng lão tổ gây ra dường như đã tan biến. Trong trạng thái huyền diệu này, mỗi một lỗ chân lông trên người Khương Vân đều đang tham lam hấp thu linh khí xung quanh. Giọt máu mà Thái Thượng lão tổ trả lại đang nằm yên lặng trong đan điền, tỏa ra một tia sáng mờ ảo, dường như đang cộng hưởng với những phù văn trên tường đá.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, một ngày, hai ngày...

Mỗi một khắc trôi qua, khí tức trên người Khương Vân lại có một sự thay đổi nhỏ. Hắn không còn là một tu sĩ đơn thuần, mà dần mang theo một loại phong thái phiêu dật, thanh cao của một vị Đan sư chân chính. Nhưng trong sự thanh cao ấy, vẫn thấp thoáng một nét lạnh lùng, kiên định như kiếm sắc ra khỏi vỏ.

Tại nơi sâu nhất của Truyền Thừa Chi Địa, bóng tối dường như đang lay động. Một đôi mắt già nua, đục ngầu đang lặng lẽ quan sát mọi chuyển động của Khương Vân. Đó chính là Thái Thượng lão tổ, người tưởng chừng đã rời đi nhưng vẫn luôn hiện hữu ở nơi này, canh giữ bí mật cuối cùng của tông môn.

“Tiểu tử này, quả nhiên có chút cổ quái. Không biết hắn là phúc hay là họa cho Dược Thần Tông ta đây?”

Tiếng lầm bầm của lão tan biến vào hư không, không để lại một dấu vết nào. Trận chiến sinh tử ngoài kia vẫn tiếp diễn, nhưng trong chốn truyền thừa này, màn kịch như mơ như ảo mới chỉ vừa bắt đầu.

Đề xuất Tiên Hiệp: Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta
BÌNH LUẬN