Chương 780: Bí mật

Thật vất vả mới gặp được Ti Mệnh, kết quả lại là thế này, Lý Hỏa Vượng không cam tâm chấp nhận.

Ổn định lại thân hình, Lý Hỏa Vượng nhìn đối phương vẫn bất động như tử vật, hắn bèn đổi sang cách suy nghĩ khác.

“Ta là Quý Tai Tâm Bàn! Quý Tai ngươi có quen biết không? Bây giờ chẳng phải các ngươi đang cùng nhau đối phó Vu Nhi thần sao?” Ngay lúc Lý Hỏa Vượng nói xong, tai trái hắn rơi xuống khỏi mặt, hắn đưa tay nhặt lên rồi dán lại lên đầu.

Thấy đối phương vẫn bất động.

“Cung Bạch Liên, bái Bạch Liên, bái Bạch Liên, dương gian bảo vệ trăm năm, âm phủ bảo vệ vạn năm!”

“Tin Bạch Liên, sinh con trai!”

“Bạch Liên hạ phàm, vạn dân lật mình, nhập giáo người đều là huynh đệ, nhập giáo người không nhận bất cứ hạn chế nào, không phân giàu nghèo, giới tính, tuổi tác, già trẻ nam nữ...”

Theo Bạch Liên Giáo lan rộng trong thành sơn, đồ án hoa sen truyền bá cực nhanh.

Bách tính bình thường không có gì, chủ yếu là sự xuất hiện của Bạch Liên Giáo đã mang đến một lựa chọn khác cho những tín đồ quy y Pháp Giáo, hoàn toàn có thể hóa thù thành bạn.

Đối diện với phản ứng cao điệu của tín đồ Bạch Liên Giáo, quan lại trong thành không những không ngăn cản mà ngược lại còn tạo mọi điều kiện thuận lợi.

Cấp trên đã nói, chỉ cần là đối phó Pháp Giáo thì đó là người một nhà, còn việc sau này làm gì thì phải đợi đến lúc đó.

Và là thánh nữ của Bạch Liên Giáo, lúc này Bạch Linh Miểu đang ngồi trong một đại điện rộng rãi, chờ đợi người triều đình Hậu Thục tiếp kiến.

“Bạch sư tỷ, Lý sư huynh đâu?” Không thấy Lý Hỏa Vượng, Dương tiểu hài có vẻ hơi căng thẳng.

“Lý sư huynh có việc quan trọng, một lát nữa sẽ về.” Bạch Linh Miểu biết rõ Lý Hỏa Vượng đi đâu, nhưng nàng cảm thấy không cần thiết nói chuyện này cho Dương tiểu hài.

Lúc này nàng thần sắc có chút căng thẳng, suy nghĩ lát gặp người trên quan trường thì mình nên nói thế nào.

Một bà lão trán có hoa văn Liên Hoa Ấn phảng phất biết tâm tư lúc này của Bạch Linh Miểu, khom người nói: “Thánh nữ đại nhân, không cần lo lắng, bây giờ Hậu Thục sơn hà tan tác, là bọn họ cần cầu chúng ta, quyết không làm khó dễ chúng ta.”

Bạch Linh Miểu khẽ gật đầu, bình ổn lại tâm tình một chút, thông qua tâm nhãn thông, cảm nhận được mọi thứ trong toàn bộ đại điện.

Cách trang hoàng và vật trang trí xung quanh, đủ để chứng minh họ coi trọng mình, Bạch Linh Miểu tâm có chút bình phục.

Cùng lúc thấy Lữ tú tài đi theo cùng, đang cầm một bản thẻ tre chăm chú nhìn, Bạch Linh Miểu thả chén trà trong tay xuống đi tới.

Thấy Bạch Linh Miểu đi tới, Lữ tú tài vội vàng đặt Đại Thiên Lục xuống, đứng dậy vội vàng hành lễ. “Sư nương!”

Bạch Linh Miểu đưa tay cầm lấy thẻ tre, ngón tay lướt qua những chữ kỳ quái trên thẻ tre, đủ loại nội dung hiến tế tự hại, đẫm máu xuất hiện trong đầu nàng.

Nàng biết đây là cái gì, Lý sư huynh vẫn luôn dùng thứ này, thứ này cực kỳ tà tính, cũng không phải đồ tốt.

Bạch Linh Miểu khẽ thở dài một hơi, đặt thẻ tre trong tay xuống. “Tú tài, ta biết trong lòng ngươi không dễ chịu, hãy cầu nguyện nhiều hơn với Vô Sinh Lão Mẫu, sẽ dễ chịu hơn một chút, hơn nữa, ngươi muốn báo thù rửa hận Pháp Giáo, trong Bạch Liên Giáo có đủ loại công pháp thần thông tùy ngươi chọn lựa, không cần thiết dùng thứ này.”

“Đa tạ sư nương!” Lữ tú tài vô cùng cảm kích nói.

Nói vậy nhưng Lữ tú tài không có ý định bỏ Đại Thiên Lục xuống, công pháp của Bạch Liên Giáo hắn muốn, Đại Thiên Lục hắn cũng không định bỏ.

Bởi vì công pháp của Bạch Liên Giáo cần thiên phú, cần thành kính, còn cần luyện, nhưng Đại Thiên Lục cái gì cũng không cần, cầm lên là dùng được.

Bạch Linh Miểu nhìn ra tâm tư của Lữ tú tài, ngay lúc nàng định mở miệng nói thêm gì đó thì một trận rung động dữ dội truyền đến từ mặt đất. Mọi thứ trong đại điện đều đổ ngã trái ngã phải.

“Địa Long lật mình! Nhanh! Nhanh ra khỏi điện!!”

Trong cơn rung lắc dữ dội, tất cả mọi người trong phòng đều đổ xô ra khỏi điện, thoát khỏi nguy hiểm bị nhà cửa đè sập.

Bạch Linh Miểu giữ thần thái trấn định nhìn ra ngoài, lúc này bên ngoài cũng hoàn toàn hỗn loạn.

“Địa Long xoay người!” Tiếng hò hét và tiếng chiêng liên tiếp, cả thành nội hỗn loạn, nhà cửa sụp đổ, mặt đất nứt nẻ, không ít người hoảng sợ rơi xuống khe đất.

Điều đáng mừng duy nhất là, loại chuyện này đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ trong khoảng nửa nén hương đã kết thúc.

Đứng trên thành sơn nhìn xuống, mặt đất cằn cỗi xa xa nứt nẻ thành từng mảng, phảng phất cả vùng đều muốn vỡ tung.

Ngay lúc Bạch Linh Miểu không biết dị động này là chuyện gì xảy ra, nàng nhìn thấy thân thể lúc ẩn lúc hiện của Lý Hỏa Vượng xuất hiện, nhanh chóng tiến về phía mình.

“Miểu Miểu! Bạch Liên Giáo lần này mang theo bao nhiêu cao thủ? Kêu hết ra đây!”

Lý Hỏa Vượng ngữ khí dị thường gấp rút, Bạch Linh Miểu chưa từng thấy Lý Hỏa Vượng lo lắng như thế.

“Lý sư huynh sao vậy?”

“Pháp Giáo không phải chuẩn bị chiếm cứ Long Mạch! Mà là dự định hủy diệt Long Mạch sạch sẽ!!” Lời này của Lý Hỏa Vượng vừa nói ra, không khí xung quanh lập tức trở nên căng thẳng.

Vu Nhi thần đang lăm le bốn phía, hậu quả của việc hủy Long Mạch, Đại Tề đã cho thấy rõ.

Rất nhanh, trừ những tín đồ am hiểu truyền giáo, những tín đồ Bạch Liên xăm lừa trắng trên người đều đi theo Bạch Linh Miểu hướng về Giám Thiên Ti Hậu Thục.

Thời khắc sinh tử, Giám Thiên Ti Hậu Thục dốc toàn bộ lực lượng, người khác Lý Hỏa Vượng không quen biết, nhưng ba người đứng ở phía trước nhất, hắn đều biết.

Chưởng đà Giám Thiên Ti Hậu Thục, Huyễn Tẫn Giám Thiên Ti Đại Lương, Chính Bá Kiều Giám Thiên Ti Tứ Tề, có thể thấy được, đối diện với nguy cơ như vậy, bọn họ cũng đã huy động tất cả những người có thể sử dụng.

Lý Hỏa Vượng có thể cảm giác được có không ít ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, có một số người không trốn trong bóng tối, hắn không cách nào phát hiện rốt cuộc ai đang nhìn mình, xem ra trong Giám Thiên Ti có một số người không thể lộ ra ánh sáng.

Khi Lý Hỏa Vượng đi qua, Giám Thiên Ti Hậu Thục lấy ra một cái tù và góc quấn dây đỏ, đặt vào miệng mặt nạ dùng sức thổi lên, “Ô ô kêu ~~~”

Tiếng kèn trầm thấp truyền đi xa, như một tầng mây mù đè lên lòng mọi người.

Tiếng kèn kết thúc, trong nháy mắt mấy trăm người của Giám Thiên Ti lập tức tản ra, họ từng tốp ba năm người chạy ra ngoài thành, xem ra là đã nhận được việc mới.

“Họ đi đâu hết vậy? Bây giờ Long Mạch sắp bị hủy, giành lại Long Mạch mới là quan trọng.” Lý Hỏa Vượng đi tới, nói với Huyễn Tẫn.

“Yên tâm, lúc này ta sẽ không để họ làm việc nhàn rỗi, chúng ta vẫn còn thời gian, Pháp Giáo muốn hủy Long Mạch không dễ dàng như vậy.”

“Chúng ta nhất định phải tranh thủ lúc Pháp Giáo chưa phá hủy ba đầu Long Mạch này, giành lại Long Mạch.”

“Làm sao ngươi biết Long Mạch còn chưa bị hủy?”

“Canh giờ,” Huyễn Tẫn đưa ra một ngón tay khô khẳng, dài nhỏ, “Một đầu Long Mạch là một canh giờ, bây giờ chỉ còn lại nửa canh giờ.”

“Một đầu Long Mạch là một canh giờ? Một ngày có mười hai canh giờ, tức là chúng ta có mười hai đầu Long Mạch?” Lý Hỏa Vượng dường như đã hiểu ra một bí mật nào đó.

“Sai, một ngày có mười sáu canh giờ, có mười sáu cái Long Mạch, sở dĩ bây giờ không có nhiều canh giờ như vậy, chỉ là vì những Long Mạch trước đây đã bị hủy.”

Đề xuất Tiên Hiệp: Thiên Khuynh Chi Hậu
BÌNH LUẬN