Chương 795: Bạch Linh Miểu - phiên ngoại 2
Trong miếu đổ nát tức khắc yên tĩnh trở lại, loại trừ bên ngoài ào ào tiếng nước mưa, còn có tiếng gỗ bị đốt đánh gãy đùng đùng, không còn có thanh âm khác.
Tất cả mọi người theo bản năng nhớ tới chiếc hồng bao lúc trước bị Lý Hỏa Vượng nuốt vào trong bụng, đều nhìn ra ngoài màn mưa đen như mực. Bên ngoài mô hình mơ hồ hồ tựa hồ thật sự có bóng người.
"Cái này. . . Cái này. . ." Cảm giác được sau gáy phát lạnh, Cẩu Oa sờ lên bản thân nổi da gà dựng đứng, "Những lời điên loạn này của Lý sư huynh sao lại dọa người như vậy đâu."
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Lữ trạng nguyên không biết là tự an ủi mình hay đang an ủi người khác, "Kia hồng bao thì xem là cái gì, cùng tiểu đạo gia tỉnh táo lại, đừng quản cái quỷ gì mờ ám ma trực tiếp nhất kiếm thu thập."
"Thế nhưng là. . . Phụ thân. . . Nếu là này tiểu đạo gia một mực không thanh tỉnh đâu?"
Khó thở bại hoại, Lữ trạng nguyên trực tiếp xoay người lại, một cán tẩu thuốc đập vào miệng Lữ tú tài. "Miệng phá của ngươi không nói lời nào có thể nín chết sao? Có thể nín chết sao!"
"Lữ ban chủ." Lời nói của Bạch Linh Miểu khiến Lữ trạng nguyên đang chuẩn bị giáo huấn con trai mình dừng lại.
"Tối nay mọi người trước hết chớ ngủ, cùng Lý sư huynh thanh tỉnh lại bàn tính sau. Hắn hẳn là không mất bao lâu liền thanh tỉnh."
"Tốt, cứ làm như thế." Lữ trạng nguyên cầm lấy gỗ trong tay ném vào đống lửa trước mắt.
Rất nhanh tất cả mọi người im lặng, trợn tròn mắt chờ đợi bình minh.
Nhưng đúng lúc này, tiếng ào ào từ đỉnh đầu vọng tới, mảnh ngói rơi xuống, mái nhà miếu đổ nát đột nhiên sập, gạch ngói vụn sụp đổ cùng mưa to trong nháy mắt dập tắt đống lửa.
Trong bóng tối đen như mực, tất cả mọi người luống cuống tay chân, nhao nhao cầm đồ vật của mình, lui đến nơi khô ráo.
Bạch Linh Miểu lập tức đi kéo sợi dây xích trên người Lý Hỏa Vượng, nhưng kéo hụt, nàng tức khắc sợ hết hồn.
Đợi nàng vội vàng từ trong ngực móc ra viên đá huỳnh quang, chiếu sáng miếu đổ nát này, nhìn thấy cách đối diện hai trượng, dưới ánh huỳnh quang xanh lục tàn lụi, Nhị Thần đang giữ sợi dây xích buộc chặt lấy Lý Hỏa Vượng, tức khắc trong lòng thở dài một hơi.
Ngay sau đó nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía đỉnh đầu, "Nhanh! Đều ra ngoài, miếu này không thể ở nữa! Sập xuống nữa sẽ đập trúng người đấy."
Nghe được lời này của Bạch Linh Miểu, tất cả mọi người dắt ngựa, xe, lừa, rời khỏi miếu đổ nát này.
"Ra ngoài phơi nắng mặt trời sao? Tốt." Lý Hỏa Vượng dưới sự kéo của Nhị Thần, hướng về cánh rừng bên cạnh đi đến.
"Đi làm cái gì! Mau trở lại!" Bạch Linh Miểu đội mưa hướng về Nhị Thần hô to.
Nhưng khi một Nhị Thần khác ngăn ở trước mặt Nhị Thần kia, Bạch Linh Miểu nhất thời kinh ngạc ngây người tại chỗ, chỉ thấy hai người phụ nữ đầu đội khăn đỏ cô dâu giống nhau đứng cách nàng không xa. "Hai Nhị Thần?"
Nói chính xác, một cái là Nhị Thần, còn cái kia là tân nương kéo Minh Hôn!
Khoảnh khắc sau đó, cô dâu khăn đỏ bên cạnh Lý Hỏa Vượng đột nhiên bước nhanh hơn, kéo hắn liền xông vào cánh rừng bên cạnh.
"Chờ một chút!"
Bạch Linh Miểu mang theo Nhị Thần cùng nhau xông vào cánh rừng đen như mực.
Tối như bưng, Bạch Linh Miểu trong rừng già này chẳng thấy gì, trong lòng càng lo lắng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Nhưng rất nhanh, nàng dùng sức gạt nước mắt, cầm con yêu cổ trong tay ném về phía Nhị Thần, móc khăn đỏ cô dâu trùm lên đầu mình.
"Tùng tùng đông! Mặt trời lặn Tây Sơn hắc trời, từng nhà đã khóa then cài ~ Mười nhà bên trên chín nhà khóa, chỉ có một nhà cửa không đóng, giơ roi đánh trống thỉnh thần tiên. . ." Nương theo tiếng trống của Nhị Thần cùng quân Binh Quyết xướng lên, Bạch Linh Miểu bị khăn đỏ cô dâu che lại tức khắc cảm giác một cỗ sóng nhiệt từ đỉnh đầu xông vào.
Cỗ lực đạo cường đại này xông thẳng khiến ý thức Bạch Linh Miểu rời rạc, nhưng cơ thể này phảng phất trở nên xa lạ, suy nghĩ của bản thân bắt đầu xen lẫn một số thứ khác.
Khi tiếng trống vang vọng trong rừng, một đạo bi thiết u trầm của người phụ nữ hát hí khúc đứt quãng truyền đến từ trong rừng, cố gắng làm rối loạn tiếng trống.
"Uốn lượn ~~ tâm tình có nguyệt biết ~, gặp gỡ không dễ ~ chia ly dễ ~~, bị chồng ruồng bỏ giờ đây ~~~ hối hận muộn ~~~."
Bạch Linh Miểu bốn chi chống đất, cơ thể không kiểm soát lao nhanh về hướng có tiếng động.
Chạy chừng nửa nén hương, rừng rậm đột nhiên trở nên quang đãng, một khu nghĩa địa xuất hiện trước mặt nàng.
Lúc này, Lý sư huynh đang kéo sợi dây xích buộc chặt, lảo đảo bò về phía một cái hố to.
Bên cạnh hố bày biện một người giấy, má vẽ hai vòng đỏ thẫm bịp bợm, hai chân ngoằn ngoèo ngồi xổm trên mặt đất, trên đầu đội một chiếc bình gốm đen con có nắp gỗ dán một tấm giấy đỏ thẫm chữ hỉ, và tiếng hát hí khúc kia chính là truyền ra từ trong chiếc bình đó!
Bạch Linh Miểu vừa tiến lên, đúng lúc này, chiếc bình trên đầu người giấy đột nhiên bắt đầu chuyển động, lăn về phía nàng.
Móng vuốt sắc bén vung mạnh, từ trên chữ hỉ đỏ thẫm cào xuống bốn vết nứt sâu, chiếc bình gốm đen trực tiếp bị quăng ra ngoài.
Bạch Linh Miểu mở cái miệng nứt đến tai của mình, ngẩng đầu lên trời gào lên một tiếng rồi lao về phía Lý Hỏa Vượng.
Thấy mình sắp đưa tay kéo được sợi xích, người giấy đang chồm hổm đột nhiên động, ngăn trước mặt Bạch Linh Miểu.
Mắt người giấy được vẽ vô thần đã bị đâm thủng, lộ ra một đôi mắt đen như mực, bên trong người giấy có thứ gì đó.
"Tùng tùng đông ~ Hồng Hoàng trắng bi thương cúi đầu, tiên ngoài a ức hiếp tiên trong, tùng tùng đông ~ đến đến lão Tiên Bảo ba cái a, kiện Tam Bảo, món này ---- "
Nhưng lời quân Binh Quyết này vừa xướng được một nửa, nương theo tiếng da xé rách đột ngột dừng lại, cảm giác khác thường trên người Bạch Linh Miểu nhanh chóng biến mất.
Đợi nàng bỏ chiếc khăn đỏ cô dâu xuống quay đầu nhìn về hướng có tiếng động, liền thấy nắp chiếc bình gốm đen thế mà đã mở ra.
Một bàn tay nát màu xanh lục đưa ra từ bên trong, thẳng tắp đâm xuyên con yêu cổ trong tay Nhị Thần.
Khoảnh khắc sau đó, Bạch Linh Miểu bị người bên trái đẩy, đầu trực tiếp đâm vào tấm bia đá, tức khắc đầu rơi máu chảy, đầu váng mắt hoa.
Nàng che vết thương bất lực khóc thành tiếng, trống vỡ, nàng không những khóc vì đầu đau đớn, càng khóc vì bản thân vô dụng.
Thế nhưng nàng chỉ nhìn thấy người giấy đi đến sau lưng Lý sư huynh dùng sức đẩy, trực tiếp đẩy hắn vào trong hố lớn, còn chiếc bình xa xa nhanh chóng lăn về phía hố lớn kia, trong lòng bỗng dâng lên một luồng lực xông thẳng lên đầu, khiến toàn bộ đầu nàng ong ong, nàng không cam tâm!
Bạch Linh Miểu cắn chặt răng, đưa bàn tay về phía bụng mình, bắt chước dáng vẻ lúc trước của Lý Chí dùng sức kéo một cái rồi nhấc lên.
Nương theo cơn đau nhức mãnh liệt, làn da trắng nõn của thiếu nữ căng thẳng, tiếng trống lại vang lên.
"Tùng tùng đông! Hai chân đứng vững dựa vào doanh trại quân đội! Mang lên hương án thỉnh thần tiên! Trước mời hồng tới, sau mời vàng, mời trường mãng Linh Chồn mang bi thương Vương!"
Nghe thấy tiếng trống, người giấy kia trực tiếp ngẩng lên, chiếc bình chữ hỉ đỏ kia đập về phía Bạch Linh Miểu.
Thấy chiếc bình gốm đen càng ngày càng gần, trên nửa khuôn mặt của Bạch Linh Miểu nhanh chóng hiện ra đủ loại vảy và mắt thú.
Móng vuốt sắc bén dùng sức một cái, trực tiếp đập bay chiếc đồ hộp bay tới. "Cút đi! Kia là nam nhân của ta!"
Mặc dù bụng đau đớn khó nhịn, thế nhưng Bạch Linh Miểu lại không khóc, nàng cùng Nhị Thần vững vàng đứng ở đó, vừa gõ trống vừa không hề có ý sợ hãi nhìn chằm chằm chiếc bình gốm đen kia.
"Cút ngay cho ta! Ngươi tiến thêm bước nữa, ta giết ngươi!"
Nhìn thấy ánh mắt kiên quyết lại tràn đầy uy hiếp của Bạch Linh Miểu, chiếc bình gốm đen kia cuối cùng dừng lại, chậm rãi lăn về phía cánh rừng đen như mực.
Và theo chiếc bình rời đi, người giấy kia cũng không biết lúc nào đã biến mất không thấy nữa.
Bạch Linh Miểu không thả lỏng cảnh giác, nhịn đau bụng kịch liệt, nàng đi theo Nhị Thần dựa lưng vào nhau, chậm rãi chuyển về phía hố to kia.
...
Nửa canh giờ sau, tại một nơi khô ráo của miếu đổ nát, Lý Hỏa Vượng nằm trên hành lý từ từ lấy lại tinh thần.
"Ta. . . . Lại trở về rồi? Ngươi vì sao nhìn ta như vậy?"
Nhìn thấy ý thức Lý Hỏa Vượng trở nên tỉnh táo lại, Bạch Linh Miểu đang ở bên cạnh hắn, đưa tay giải sợi xích trên người hắn.
"Không có việc gì, Lý sư huynh, không có chuyện gì xảy ra." Giọng nói và ánh mắt của Bạch Linh Miểu ôn nhu như thường.
Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Cổ Chí Tôn (Dịch)