Đi chơi núi về được vài hôm thì thằng D sang rủ em đi câu đêm với nó một bữa cho biết, thấy hay hay nên em cũng nhận lời. Hai thằng rủ thêm thằng Việt và thằng N nữa cho vui nhưng thằng Việt đang kèm con em ôn thi vào 10 nên không đi được. Tối hôm đó, ba thằng gồm em, D và N mỗi thằng vác một cái cần câu và một lọ mồi, mò lên trên cửa cống ngồi câu. Lúc đi đến cái cửa cống thì em đã thấy nghi nghi, thấy xung quanh cảnh vật u uất, nơi rộng rãi mà lại thấy bí bức, em đã định về. Cơ mà hai thằng kia chèo kéo ghê quá, bảo chúng nó câu mãi ở đây rồi, chỗ này nhiều cá lắm nên em cũng chịu ở lại. Ngồi câu được chừng 10 phút thì cá cắn câu thằng N và thằng D, còn em thì vẫn ngồi đần mặt ra đấy. Thêm một lúc nữa thì phao của hai thằng kia rung lên liên tục, cứ được chừng 5 phút là lại lôi lên được một con nặng chừng 2kg. Nhìn lại mình thì thấy cái giỏ vẫn trống không, đang ngáp ngắn ngáp dài thì nghe thấy tiếng nước động, phao em bị kéo chìm hẳn xuống. Khẽ trầm tay giữ cần, em từ từ rê rê cho con cá đuối dần rồi lôi lên. Nhưng em càng ngày càng thấy ghê vì dây câu cứ ngày một bị lôi xuống, mà tay em gồng lên hết sức cũng không rê cần đi được lấy một ly, chẳng bù mọi khi đi câu thì hơi giật vài cái là cá lên. Lúc này, cuộn dây câu bị xoay liên tục đã nóng lên đến rát cả tay, hai thằng kia thấy em cứ ghì mãi mà không kéo lên được thì vội buông cần chạy ra. Không hiểu sao mà cả ba thằng cùng kéo lên mà vẫn không rê nổi cái cần, sợi dây câu thì vừa bị thằng N chốt lại nên căng cứng như sắp đứt. Bấy giờ em mới thấy sức con cá sao mà khỏe, cái cần em mua trên Ebay, làm bằng hợp kim đàn hồi cực tốt mà giờ cái cần bị uốn cong lại gần chạm nước, em nghĩ thầm: “May mà có hai thằng này khỏe giữ mình lại chứ không giờ chắc bị lôi tuột xuống rồi!”. Giữ thêm lúc nữa thì tay em tê dại đi, hoảng hốt nhận ra là ba thằng đã bị kéo lết đi một đoạn hơn 2m, sực nhớ ra mấy câu thằng Việt dặn nên em la lên: “Thằng D ôm chặt tao vào, ghì lại, còn thằng N thì chạy ra cắt dây nhanh lên, có chuyện rồi!”. Thằng D hét: “Đếm đến ba thì bọn tao dồn sức, mày chạy nhanh ra cắt dây. Một! Hai! Ba!”, đến ba thì em và thằng D cùng dồn tấn, gồng hết sức kéo ra sau, thằng N nhanh chân chạy lên cầm cái kìm bấm tạch một cái, sợi dây đứt luôn, em và thằng D ngã ngửa ra sau. Chưa kịp ngồi dậy thì thằng N lắp bắp: “Chúng…mày..ơi! Sao bên mình dây đứt thì ngã dúi dúi, mà bên kia…..dây đứt lại chẳng có động tĩnh gì thế?”. Để ý lại thì em cũng thấy hoảng, đúng ra là khi cá cắn đứt dây hoặc dây đứt thì dưới nước sẽ có tiếng bũm hoặc oạp một cái, không thì ít ra cũng có sóng gợn lên, sủi theo cả bong bóng, đằng này con cá khỏe như thế mà lại chẳng có tiếng gì, nhẹ nhàng một cách lạ thường. Em càng nghĩ càng ghê nhưng cũng trấn an bọn nó: “Hay là nó lặn sát đáy nên im?”. Thằng D vội quạt lại: “Con cá khỏe đến thế thì ít ra cũng phải có bóng bóng to bằng quả quýt nổi lên chứ!”, thằng này là rái cá rồi nên em cũng chẳng dám cãi lại.
Cả ba thằng thấy lạnh cả người nên kéo nhau về. Đang về đến cái khúc quẹo ở dốc bà Ân thì mấy bụi rậm bên đường lào xào, rung động mạnh lên. Em với thằng D thì sợ mà thằng N lại cười đê tiện, khẽ bảo: “Anh chị nào hò hẹn ra đây bức xúc quá nên đang bàn bạc cách giải quyết thì phải! Xem tao này!”, nói rồi, nó oang oang lên: “Chúng tôi là dân quân xã đây, mời anh về trụ sở thôn để lập biên bản, tịch thu hung khí, còn chị thì theo chúng tôi về đồn để khám nghiệm vật chứng!”, nói đoạn nó bụm tay vào mồm thổi toét toét như tiếng còi. Hai thằng nghe vậy thì hết cả sợ, cười sặc sụa. Nhưng ba thằng vừa dứt tiếng cười thì hai bên vệ đường vang lên tiếng cười khằng khặc phụ họa theo, cả ba đứa im bặt, mặt tái mét. Đi được thêm một quãng, thằng D tự nhiên túm áo em, líu lưỡi lại: “H ơi! Đằng sau mình như có người mày ạ!”. Em vội nhìn ra sau thì thấy có một bà trung niên đang bồng đứa bé, đi sau bọn em từ lúc nào, vội bấm thằng N kêu nó thì nó khẽ bảo: “Đ’ phải người đâu! Nó tự nhiên rẽ từ chỗ bụi tre ra, đi theo mình được vài phút rồi!”. Vừa nghe xong thì em sợ run cả chân, nhưng cố bình tĩnh bảo hai thằng: “Bây giờ mình thử rảo bước lên một lúc rồi lại đi thật chậm lại xem thử nó là ma hay người!”. Thế là cả ba cùng làm, cứ đi nhanh đi chậm vài lần, nhưng bà kia vẫn cứ bám theo bọn em, vẫn giữ nguyên khoảng cách đấy. Thằng N lúc này đánh bạo, bảo: “Mình quay ngược đường trở lại xem nó làm sao nào, ba thằng cơ mà, sợ đ’ gì ma với cỏ!”. Em với thằng D sợ lắm nhưng anh em sống chết có nhau lẽ nào lại để nó đi một mình, rồi em khẽ lầm nhẩm ba hai một rồi cả ba thằng đồng loạt quay lại, nhưng vừa quay người lại thì hồn vía cả ba bay hết. Ngay sau bọn em chưa đến 1m là “nó”, giờ nhìn kĩ lại thì mới thấy hãi, nó chẳng phải là bà trung niên nào cả, mặt nó trắng trơn như ma Nhật, cái bọc nó ôm trên tay thì còn chưa là “đứa bé”, đó là một cái thai nhi mới được 5-6 tháng là cùng. Em vội giơ cái vòng cổ ra thì nó cứ trơ trơ, đứng nhìn chằm chằm ba thằng. Cả ba thằng sợ xanh mắt mèo, chả hiểu thế nào mà cùng đồng loạt vung cần câu bổ thẳng vào thứ kia (như bổ vào không khí ý các thím ợ!). Xong rồi thằng này kéo thằng kia chạy bán sống bán chết, nghe gió vù vù bên tai, chân tưởng như không chạm đất. Không nhớ là chạy bao lâu thì ba thằng dừng lại, vừa dừng lại thì thằng N kinh hãi kêu lên: “Sao mình chạy mãi mà lại về dốc bà Ân thế này bọn mày ơi?”. Em vội nhìn quanh thì thấy rõ ràng là mình lại đứng ở chỗ vườn nhãn cũ, còn chưa kịp hoàn hồn thì em gào lên, nhận ra cái thứ kia đang từ từ bước đến chỗ ba thằng, em vội kéo bọn nó dậy rồi đùn cho chạy lên, em chạy đằng sau, nó vẫn đi sát chỉ cách em có vài bước, đang chạy thì em cuống chân ngã lăn ra, toạn cả đầu gối, máu tèm lem hết cả. Thằng D vội phanh lại, cúi xuống hỏi em sao không thì em đau quá không kêu được, xua xua tay bảo bọn nó chạy nhanh. Thằng D thấy em ngã be bét mà vẫn nghĩ cho anh em thì nó như phát cuồng, rút cái dép dưới chân ra, xồ vào con ma, gầm lên: “ĐMM đánh bạn tao! Để bố cho mày xem thằng nào sợ thằng nào nhé!”, thằng N cũng chẳng vừa, lấy cái kìm ra nhảy bổ vào, hét lên: “Oánh bỏ mẹ nó đi! Nhằm vào cái con con (cái thai nhi) kia mà tẩn!”. Nhưng hai thằng vừa lao đến thì nó đã kêu ré lên rồi chạy vào trong vườn nhãn, sau đó thì mất hút trong màn đêm. Đến bây giờ nhớ lại, em vẫn còn thấy cảm động hai thằng, ví thử như chúng nó ham sống quên nghĩa mà bỏ luôn em lại đấy thì đâu còn cái ngày hôm nay để em ngồi đây chém gió với các thím! Em biết là thằng D từ bé rất nhát ma nhưng hôm đó nó sẵn sàng vì em mà đánh luôn cả một thứ mà nó biết mình sẽ thua.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Thi vương Tương Tây - Ma Thổi Đèn