Logo
Trang chủ

Chương 261: Nhâm Tiểu Túc tấn chức

Đọc to

Phòng Điều Tra Đặc Biệt tìm được đội tư binh nọ, quay về phục mệnh. Trên đường quay về, họ nghe đồn tiền tuyến có biến. Quân sĩ Thần Cơ Doanh rút về, đều bị một xạ thủ kì tài đoạt mạng nơi Phượng Nghi Sơn.

Về đến nơi, họ còn chứng kiến thi thể sĩ quan Thần Cơ Doanh được chuyển về Hàng Rào Số 108. Song, điều ấy chẳng liên quan gì đến họ, vì nhiệm vụ của họ chỉ là tìm cho ra đám tư binh kia mà thôi.

Doanh trướng bộ chỉ huy vẫn luôn dịch chuyển về phía Bắc. Các tướng lĩnh cứ mãi tọa trấn hậu phương cũng chẳng phải chuyện hay.

Giờ đây, bộ chỉ huy đã án ngữ cách Đồi Than Đầu ba mươi cây số, cự ly tới vị trí đám tư binh của Nhậm Tiểu Túc cũng chẳng quá tám mươi cây số.

Khi họ đến bộ chỉ huy tìm Hồ Thuyết, liền lập tức nộp danh sách tư binh lên. Sau đó, họ trình báo hiện trạng của đám tư binh, đồng thời tỏ vẻ nghi vấn về năm sĩ quan Thần Cơ Doanh đã vong mạng dưới tay thực vật quái dị kia…

Hồ Thuyết ngồi trong lều, tùy tiện liếc nhìn danh sách. Chẳng mấy chốc, chưa lật mấy trang đã thấy một cái tên quen thuộc. Trong chớp mắt, hắn bỗng nhiên khai mở tâm trí, thông suốt biết bao sự tình.

Căn bản chẳng cần suy luận, chẳng cần nghĩ ngợi, cái tên kia tựa hồ một đáp án minh bạch, dễ bề nhận thấy.

Hồ Thuyết khẽ thở dài: “Hoá ra Thần Cơ Doanh lại là cùng đám tư binh của thằng nhóc này đổi quân trang và xe cộ ư...? Chuyện này chỉ có thể trách Thần Cơ Doanh tự chuốc hoạ vào thân, nếu đổi xe với đội tư binh tuỳ tiện khác, đâu đến nỗi xảy ra sự tình khẩn trương như vậy!”

Lúc này, sĩ quan Phòng Điều Tra Đặc Biệt thấy Hồ Thuyết nhíu mày, liền hỏi: “Sao thế lão bản? Danh sách này có vấn đề ư?”

Hồ Thuyết hoàn hồn, cười đáp: “Không có, ta đang nghĩ chuyện khác.”

“À,” sĩ quan Phòng Điều Tra Đặc Biệt khẽ thở phào, hắn cứ ngỡ có chi tiết nào đó mình chưa chú ý tới: “Vậy ngài xem, có cần điều tra kỹ càng hơn về đám tư binh này không? Rốt cuộc đám tư binh này cảm giác cũng có chút vấn đề.”

Hồ Thuyết nghiêm mặt nói: “Một đội tư binh đến quân lương cũng bị cắt xén gần hết, lại còn phản đối phương thức liên lạc bên ngoài, vấn đề e rằng không phải do bọn họ. Số người biết cơ mật Thần Cơ Doanh không nhiều lắm, chúng ta lại phải tra từ cao tầng.”

“Vâng,” sĩ quan Phòng Điều Tra Đặc Biệt đáp lời: “Vậy chúng ta sẽ tập trung lực lượng nghiêm tra gián điệp nội bộ cao tầng.”

“Ừm,” Hồ Thuyết gật đầu: “Song, đừng đụng tới người Lý Thị.”

Đây coi như là đã định ra chủ ý, tra rõ tất cả tướng lĩnh cao tầng ngoài Lý Thị.

Nghĩ đến đây, Hồ Thuyết lại phiền muộn. Quỷ mới biết Nhậm Tiểu Túc tên đó còn có thể gây ra chuyện yêu quái gì nữa.

Đúng lúc này, bên ngoài lại bước vào một vị sĩ quan Phòng Điều Tra Đặc Biệt. Hắn đi đến trước mặt Hồ Thuyết, nhỏ giọng bẩm báo: “Lão bản, có dị thường.”

“Dị thường gì?” Hồ Thuyết sững sờ.

“Một sĩ quan Quân Nhu đột nhiên đi lại vòng quanh giữa đám người, tựa hồ muốn vượt cấp đề bạt một tư binh,” sĩ quan Phòng Điều Tra Đặc Biệt nói.

Hồ Thuyết khựng lại: “Tên binh sĩ được cất nhắc kia là gì?”

“Nhậm Tiểu Túc,” sĩ quan Phòng Điều Tra Đặc Biệt đáp: “Có cần điều tra thêm về họ không?”

Hồ Thuyết phiền muộn vẫy tay: “Không cần, Phòng Điều Tra Đặc Biệt của chúng ta hiện giờ đang muốn tra đại án Thần Cơ Doanh, chuyện nhỏ nhặt này chẳng cần bận tâm nữa. Tất nhiên đó là vấn đề hối lộ trong nội bộ tư binh, các ngươi chớ phí sức vào loại chuyện này.”

Sĩ quan Phòng Điều Tra Đặc Biệt cúi đầu: “Vâng...”

Chờ tất cả sĩ quan Phòng Điều Tra Đặc Biệt rời đi, Hồ Thuyết suýt nữa lật tung cả bàn. Thật sự là quá càn rỡ rồi! Nhậm Tiểu Túc tên đó ỷ vào ta sẽ không động đến hắn, vậy mà lại dám ở đây làm loạn ư!

***

Đội tư binh của Nhậm Tiểu Túc vẫn trú đóng bất động tại chỗ cũ. Không ít người đã sắp chết đói. Thế nhưng uy hiếp từ bụi gai Thánh Thorns bên ngoài vẫn khiến họ không dám nhúc nhích.

Hoàng hôn buông xuống, bỗng nhiên có quan văn tới nơi trú quân. Đến nơi, hắn vẫn còn lầm bầm lầu bầu: “Một đám tư binh lính tráng trốn tránh trong rừng sâu núi thẳm thế này, chúng ta phụng lệnh thăng quan cho một sĩ quan còn phải Bạt Sơn Thiệp Thủy tới đây. Tên sĩ quan tư binh này lương tâm bị chó ăn rồi ư, ngay cả thiết bị liên lạc vô tuyến cũng dám bán đi đổi tiền!”

Tới nơi trú quân, các binh sĩ tư binh đều hé rèm lều nhìn họ, hỏi: “Các ngươi là ai?”

“Ta là Văn Thư Thang Vạn Dập, đều tập hợp lại,” Văn Thư Thang Vạn Dập nói.

Toàn bộ tư binh đều vẻ mặt mơ màng, đi đến trước mặt Thang Vạn Dập xếp thành hàng. Thang Vạn Dập hỏi: “Ai tên Nhậm Tiểu Túc?”

Nhậm Tiểu Túc bước ra khỏi hàng: “Bẩm trưởng quan, ta là Nhậm Tiểu Túc.”

“Ừm,” Thang Vạn Dập liếc Nhậm Tiểu Túc một cái: “Chúc mừng ngươi nha, do Doanh Trưởng Thiết Nhị Doanh Lưu Thái Vũ bị thương hôn mê bất tỉnh, nay đặc biệt bổ nhiệm Nhậm Tiểu Túc làm Đại Diện Doanh Trưởng Thiết Nhị Doanh, dẫn dắt binh sĩ hoàn thành quân lệnh tác chiến.”

Nhậm Tiểu Túc vẻ mặt kích động: “Thật ư, trưởng quan?”

“Lẽ nào có thể giả dối ư? Đến ký nhận văn bản tài liệu thăng chức của ngươi đi,” Thang Vạn Dập kiêu căng nói.

Nhậm Tiểu Túc vội vàng chạy tới ký tên, ký xong liền chuẩn bị quay về doanh trại. Thang Vạn Dập bỗng nhiên kéo hắn lại: “Ngươi không cùng chúng ta chúc mừng một chút ư?”

“Chúc mừng ư?” Nhậm Tiểu Túc sững sờ: “Chúc mừng thế nào? Hay là ta biểu diễn cho trưởng quan coi một màn giạng thẳng chân nhé...”

Thang Vạn Dập nghe vậy thì choáng váng, ta xem ngươi giạng thẳng chân làm gì chứ?

Kỳ thực, đây là quy củ trong quân của đám tư binh, sĩ quan được cất nhắc đều phải biếu quan văn một chút lợi lộc, coi như chút niềm vui mừng. Thang Vạn Dập này cũng biết có kẻ đã chi trọn hơn mười vạn để đề bạt Nhậm Tiểu Túc, có thể thấy Nhậm Tiểu Túc chính là một con dê béo a!

Bằng không, Thang Vạn Dập làm sao có thể cam lòng chạy xa đến đây? Chân đã sắp đứt rồi còn gì!

Nếu một sĩ quan được cất nhắc mà không hiểu chuyện, bất hiếu kính, vậy sau này có cơ hội đề bạt nữa cũng đừng hòng nghĩ tới.

Nhậm Tiểu Túc đương nhiên biết việc này, nhưng hắn chẳng định cho thằng cha trước mặt một xu nào. Nói không chừng ngày nào đó hắn còn tìm cơ hội chuồn mất, đâu thể phí tiền vào loại chuyện này được!

Thang Vạn Dập lạnh lùng nói: “Ngươi cứ liệu mà làm cho tốt đi.”

Nếu không phải lúc này bên người kẻ không phận sự quá nhiều, Nhậm Tiểu Túc đã minh bạch thân phận Phòng Điều Tra Đặc Biệt để bắt Thang Vạn Dập tội gián điệp rồi. Thế nhưng suy nghĩ kỹ, mình cũng chẳng thể cứ mãi gây phiền toái cho Hồ Thuyết được, vạn nhất Hồ Thuyết thực sự nổi giận thì sao...

Thang Vạn Dập sắc mặt xanh mét, dẫn người bỏ đi. Văn Thư Lý Thị bao năm nay vẫn lần đầu gặp phải loại thanh niên ngang ngược này. Hắn dặn dò người bên cạnh: “Sau này dù là Nhậm chức hay Bãi chức, cũng phải ghi tên Nhậm Tiểu Túc này vào sổ đen cho ta, đời này hắn đừng hòng nghĩ đến đề bạt, cứ đợi chiến tranh kết thúc là cho hắn giải ngũ!”

Nhậm Tiểu Túc nhìn sang Trần Vô Địch, nhỏ giọng hỏi: “Vô Địch, bọn họ đang lầm bầm gì đó?”

Trần Vô Địch hạ giọng nói: “Sư phụ, bọn họ nói sau khi chiến tranh kết thúc sẽ tước quan của người.”

Nhậm Tiểu Túc nghe vậy thì vui vẻ, bởi lẽ có câu: “là lừa hay ngựa, kéo ra chạy mới biết.” Lý Thị mê muội tự tin phát động chiến tranh, kết quả đám thuộc hạ bất lực chất đống, nào có thể là đối thủ của Khánh Chẩn.

Lại thêm Dương Thị Bố Binh Biên Cảnh vẫn đang dòm ngó, Lý Thần Đàn và Hồ Thuyết lại gây sự nội bộ, cái kết cục của Lý Thị sau chiến tranh thật sự khó mà nói trước được.

Hơn nữa, Nhậm Tiểu Túc hắn căn bản chẳng có lý tưởng gì để bám trụ Lý Thị, thế thì còn có chuyện chiến tranh sau đó gì nữa!

Đề xuất Tiên Hiệp: Mục Thần Ký [Dịch]
Quay lại truyện Đệ Nhất Danh Sách
BÌNH LUẬN