Nhâm Tiểu Túc trở lại ghế lái, tiếp tục tìm kiếm tiệm vàng tiếp theo. Đương nhiên hắn không hoàn toàn vì tiền, mà còn có một kế hoạch thâm sâu hơn.
Lần này, Nhâm Tiểu Túc tiến vào tiệm vàng đã rất lão luyện, trực tiếp yêu cầu đổi tiền mặt bị mất giá. Những tiệm vàng này không có nhiều hàng tồn, bình quân mỗi tiệm có thể giúp Nhâm Tiểu Túc đổi được khoảng 50 vạn tiền mặt từ hai gia tộc Dương Khánh.
Có thể đổi tiền mặt, lại nhận được cảm tạ tệ, còn có thể trợ giúp cư dân bình chướng chịu đủ nỗi khổ chiến tranh. Đây quả thực là chuyện tốt nhất tiễn tam điêu, cớ gì mà không làm?
Chờ hắn đi đến tiệm thứ mười, Đại Điện nói: "Nhiệm vụ hoàn thành, ban thưởng Cơ Sở cấp Kỹ Năng Học Tập Đồ Phổ."
Nhâm Tiểu Túc thoáng chút thất vọng. Hắn còn muốn có được một bản Hoàn Mỹ cấp Đồ Phổ để dùng cho Trần Vô Địch. Dù sao đệ tử của hắn có một thân Siêu Phàm Kỹ Năng, nhìn có vẻ rất mạnh mẽ...
Đáng tiếc, Cơ Sở cấp Kỹ Năng Học Tập Đồ Phổ dùng trên người Trần Vô Địch không có chút ý nghĩa nào. Đệ tử này ngoại trừ Siêu Phàm Năng Lực ra, cũng không có năng lực nào khác tương đối xuất chúng...
Hoàn thành nhiệm vụ khoảnh khắc này, Nhâm Tiểu Túc kiểm kê số tiền mặt mình đang có, chừng 541 vạn. Những chồng tiền chất chồng trong không gian thu nạp, khiến hắn cảm thấy có phần chói mắt, phảng phất như những đồng tiền đó đang phát sáng...
Trước kia, hắn nào dám nghĩ mình lại có thể có nhiều tiền đến vậy chứ?
"Đi thôi, Vô Địch, chúng ta đi tìm quán ăn cơm!" Nhâm Tiểu Túc hào khí vạn trượng: "Ăn no nê đi, sư phụ mời khách! Những huynh đệ chưa bị thương thì cùng đi, huynh đệ bị thương thì chịu thiệt thòi một chút, chúng ta ăn xong sẽ mang cơm về cho các ngươi."
Lúc này, muốn tìm một quán ăn cũng không dễ dàng. Tìm được một tiệm đồ xào, Nhâm Tiểu Túc tiến vào liền nhìn thực đơn nói: "Trừ món này, món này, và món này ra, còn lại lên hết!"
Trần Vô Địch lo lắng nói: "Sư phụ, bệnh trong đầu của người lại nặng thêm rồi sao?"
Nhưng mà, đúng vào lúc này, Đại Điện bỗng nhiên nói: "Kiểm tra đo lường thấy Kí Chủ có được lượng lớn tiền tài, có muốn giải tỏa Không Gian Thu Nạp đẳng cấp cao hơn không?"
Nhâm Tiểu Túc nhức nhối, Đại Điện này quả thật tranh thủ từng li từng tí a. Bất quá vẫn là câu nói đó, tiền chính là dùng để mua đồ vật tăng cường bản thân. Nhiều tiền như vậy hắn hiện tại cũng không có chỗ nào để dùng. Tiền không dùng được thì làm sao có thể lợi ích bằng Không Gian Mang Theo chứ?
Hiện tại Không Gian Thu Nạp của hắn chỉ có 15 mét vuông, có đôi khi chỉ để mang theo vật tư cũng không đủ dùng.
Nhâm Tiểu Túc nói: "Giải tỏa!..."
Lại thấy tiền trong Không Gian Thu Nạp lập tức biến mất hơn phân nửa, mà không gian lại nhanh chóng bành trướng. Nhâm Tiểu Túc đau lòng nói: "Ngươi lần này giải tỏa cấp mấy vậy?"
Hắn vừa rồi còn định bảo đừng giải tỏa nhiều như vậy, kết quả nói đã muộn! Nhâm Tiểu Túc thậm chí còn hoài nghi, Đại Điện này là cố ý hành động nhanh đến vậy, căn bản không cho hắn cơ hội giữ lại tiền!
Đại Điện nói: "Giải tỏa 240 mét vuông, cộng thêm không gian vốn có, tổng cộng 255 mét vuông, tổng tiêu hao tài vật 480 vạn."* 16 mét vuông = 32 vạn tiền.* 32 mét vuông = 64 vạn tiền.* 64 mét vuông = 128 vạn tiền.* 128 mét vuông = 256 vạn tiền.
Tổng cộng giải tỏa bốn cấp, Nhâm Tiểu Túc trong tay cũng chỉ còn lại 61 vạn tiền mặt.
Lúc này liền nghe Đại Điện nói: "Có muốn giải tỏa công năng Bảo Quản Chân Không không? Có thể tách biệt khu vực Bảo Quản Chân Không, cần tiêu phí 20 vạn tiền."
Mặt của Nhâm Tiểu Túc lập tức đen sầm: "Ha ha, giải tỏa."
"Có muốn giải tỏa công năng Trồng Trọt Thực Vật không? Có thể...""Giải tỏa, giải tỏa, giải tỏa!" Nhâm Tiểu Túc đều nổi đóa: "Ngươi sao cái gì cũng chỉ biết tiền vậy hả? Hạng mục thu phí của ngươi cũng quá nhiều rồi đó!"
Đúng lúc này Nhâm Tiểu Túc phát hiện mình chỉ còn lại 1 vạn tiền, mà công năng Trồng Trọt Thực Vật kia lại cần hao phí 40 vạn?!
Cái gì gọi là một đêm trở về thời trước giải phóng? Đây chính là nó.
Trần Vô Địch nhìn Nhâm Tiểu Túc trầm mặc ngồi bên bàn ăn, sắc mặt lúc xanh lét, lúc đỏ bừng, liền hỏi: "Sư phụ, người không khỏe sao?"
Nhâm Tiểu Túc liếc Trần Vô Địch một cái, quay đầu lại liền đối với lão bản hô to: "Lão bản, vừa rồi ta gọi món ăn là nói đùa đó, người đừng để ý. Chúng ta mỗi người một chén cơm trắng là được rồi."
Trần Vô Địch: "???"
Đương nhiên, Nhâm Tiểu Túc cũng không thể keo kiệt đến vậy, cuối cùng vẫn chọn vài món thức ăn.
Ăn đến nửa chừng, người của Trật Tự Ty bỗng nhiên đẩy cửa bước vào. Bọn họ mặc chế phục của Trật Tự Ty, vừa vào cửa liền cao giọng nói: "Xe tải quân dụng bên ngoài là của ai vậy? Có người báo cáo các ngươi đại lượng đổi tiền mặt của tài phiệt khác, hơn nữa tư tàng Hoàng Kim đã oxy hóa, số Hoàng Kim kia lai lịch bất chính a."
Nhâm Tiểu Túc thầm nhủ cuối cùng cũng đến rồi. Hắn giơ thẻ chứng nhận của Đặc Biệt Điều Tra Phòng lên, đối với người của Trật Tự Ty nói: "Ra ngoài!"
Người của Trật Tự Ty lập tức choáng váng. Sao lại đụng phải ôn thần của Đặc Biệt Điều Tra Phòng chứ?!
Ba người run sợ trong lòng, tiến lại gần: "Xin ngài đừng để ý, đều là hiểu lầm..."
Nhâm Tiểu Túc vừa ăn cơm vừa nói: "Các ngươi Trật Tự Ty quản chuyện bao đồng quá nhỉ? Có phải đang nghĩ tư khấu Hoàng Kim của ta không?"
Người của Trật Tự Ty lại càng hoảng sợ hơn. Bọn họ nghe thấy mùi tanh đúng là muốn cướp Hoàng Kim kia mà! Chủ tiệm vàng khi báo cáo đã nói, trên người thiếu niên kia Hoàng Kim khẳng định không ít.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới lại đụng phải thiết bản của Đặc Biệt Điều Tra Phòng a.
Bất quá người của Trật Tự Ty vẫn cười xoa dịu giải thích nói: "Chúng ta vốn định hỏi thăm chút thôi, ngài hiểu lầm rồi."
Nhâm Tiểu Túc không vui nói: "Về sau các ngươi không cần quản, việc này Đặc Biệt Điều Tra Phòng chúng ta quản."
"Đặc Biệt Điều Tra Phòng của ngài quản ư?" Người của Trật Tự Ty bối rối.
"Đúng! Về sau Trật Tự Ty các ngươi không quản được, Đặc Biệt Điều Tra Phòng chúng ta muốn nhúng tay. Trật Tự Ty các ngươi có thể quản, Đặc Biệt Điều Tra Phòng chúng ta vẫn muốn quản!" Nhâm Tiểu Túc nói: "Về đi nói với thủ trưởng của các ngươi, mang lời vừa rồi của ta lặp lại cho hắn."
Ba nhân viên của Trật Tự Ty xoay người rời đi. Đây chính là đại sự a, Đặc Biệt Điều Tra Phòng đây là muốn đoạt quyền!
Kết quả nửa giờ sau, cửa tiệm cơm lần nữa bị đẩy ra. Nhâm Tiểu Túc vừa nhìn người tiến vào liền vui vẻ, quả nhiên là Hồ Thuyết!
Hồ Thuyết mặt đen sầm ngồi xuống đối diện Nhâm Tiểu Túc. Hắn nhìn dáng vẻ khí định thần nhàn của Nhâm Tiểu Túc liền tức đến nổ phổi: "Ta vừa mới trở về bình chướng, liền nghe nói Đặc Biệt Điều Tra Phòng của ta muốn tiếp quản Trật Tự Ty?"
Nhâm Tiểu Túc cười nói: "Mở rộng nghiệp vụ, mở rộng nghiệp vụ!"
"Ngươi là muốn tìm ta sao?" Hồ Thuyết tức giận nói: "Tìm ta có chuyện gì? Ngươi còn có tâm tình ăn cơm trong bình chướng, ngươi có biết Lý Thanh Chính đã bị Binh Sĩ Thần Bí bắt giữ, đang trên đường giải về bình chướng không?"
Nhâm Tiểu Túc nghe đến đó liền trầm mặc một chút: "Khi nào đến bình chướng? Đưa đến đâu? Binh Sĩ Thần Bí lại là tình huống thế nào?"
"Lý thị đã điên loạn rồi," Hồ Thuyết thở dài nói: "Đám Binh Sĩ Thần Bí kia tám phần là những binh sĩ hoàn toàn bị Nanomachine khống chế. Năng lực tác chiến của chúng cực kỳ cường hãn. Chiến tuyến Thanh Thắng Sơn vừa điều động một đám Binh Sĩ Thần Bí tương tự tham chiến, binh sĩ chính diện của Dương thị lập tức bị làm nhục. Đám binh sĩ này, không hề sợ hãi, không sợ tử vong."
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một chút: "Nanomachine còn có tác dụng như vậy sao?"
Đề xuất Voz: Anh yêu em trẻ con ạ!!!