Phản hồi trang sách.
Kim chủ tiệm không biết rằng, Nhâm Tiểu Túc hiện tại căn bản không bận tâm tiền tệ Dương thị có bị giảm giá trị hay không, bởi vì cung điện muốn chính là tiền tệ được phát hành chính thức, nhà nào cũng thế!
Có thể nói, tiền tệ Dương thị hiện tại bị giảm giá trị lại vừa vặn phù hợp nhu cầu của Nhâm Tiểu Túc, hơn nữa về sau vạn nhất thực sự đến địa bàn Dương thị, đổi sang tiền khác cũng hữu dụng. Chung quy tiền Dương thị ở trên địa bàn Dương thị lại không bị giảm giá trị, bên kia bị giảm giá trị chính là tiền Khánh thị cùng Lý thị...
Nhâm Tiểu Túc không nghĩ tới, bọn họ trở về hàng rào lại vẫn phát hiện chiến tranh mang đến cho hắn lợi tức. Hắn cũng không biết nên cảm tạ Lý thị ra sao nữa.
Cộng thêm hiện tại thời buổi chiến tranh Binh Hoang Mã Loạn, hắn bán chút hoàng kim mà thôi, e rằng sẽ không ai quản hắn. Đây chính là cơ hội tốt để xuất thủ hoàng kim.
Khó trách có kẻ lão nói những kẻ phát tài nhờ chiến tranh đều giàu đến chảy mỡ. Nhâm Tiểu Túc cảm nhận sâu sắc hàm nghĩa của những lời này, khi chiến tranh tiến đến, vốn có rất nhiều trật tự cũng sẽ bị đánh vỡ.
Lão bản cười nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu hoàng kim? Có bao nhiêu ta muốn bấy nhiêu."
Hắn hỏi lão bản: "Nơi đây các ngươi có bao nhiêu tiền tệ Dương thị?! Có bao nhiêu ta đổi bấy nhiêu!"
Chính là bá khí đến thế!
Lão bản hạ thấp thanh âm nói: "Ta đây có 24 vạn, hiện tại một khắc hoàng kim có thể đổi 8000 tiền Dương thị!"
"24 vạn có phần ít a..." Nhâm Tiểu Túc hiện tại đã bành trướng đến mức coi thường 24 vạn khối tiền. Chung quy hoàng kim trong tay hắn đổi những số tiền này, đều không thấy ít đi là bao, cũng chỉ khoảng ba mươi khắc mà thôi.
Không đúng, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy mình dường như bỏ sót chuyện gì rất trọng yếu...
Hắn chợt như nhớ ra điều gì mà hỏi: "Vậy tiền Khánh thị ngươi đây có bao nhiêu, ta đổi hết một lượt!"
Lão bản cuồng hỉ: "Tiểu huynh đệ, ngươi đây là đến làm chuyện tốt, làm người tốt a, ta thực sự phải hảo hảo cảm tạ ngươi! Tiền Khánh thị ta đây còn có 31 vạn!"
"Đến từ lòng cảm tạ của Liêu Nghĩa Trung, +1!"
Cung điện nói: "Nhiệm vụ hoàn thành tiến độ một phần mười."
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc, vừa rồi cung điện nói phải trợ giúp mười vị cư dân hàng rào chịu đủ nỗi khổ chiến tranh, nguyên lai kim chủ tiệm này cũng được tính vào trong đó. Tỉ mỉ suy nghĩ một chút thì dường như đúng là thế, chung quy tiền trong tay tên này bị kẹt lại, cũng xác thực đã mất ngủ vài ngày.
Thế này, Nhâm Tiểu Túc biết nên làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ này... Hắn đây cũng không phải là phát tài nhờ chiến tranh, Nhâm Tiểu Túc trong chớp mắt liền từ nội tâm thuyết phục chính mình: Hắn đây là đang trợ giúp cư dân hàng rào chịu đủ nỗi khổ chiến tranh a!
Nhâm Tiểu Túc biết đây là đang cưỡng từ đoạt lý, nhưng làm thế nào mới có thể không thẹn với lương tâm? Cứ hỏi ít đi!
...
Nhâm Tiểu Túc không lập tức đi tiệm vàng khác, mà là trước quay về xe tải quân dụng. Hắn kéo bạt phủ xuống, che khuất thùng xe để tránh bên ngoài có người nhìn thấy tình huống bên trong.
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Vương Vũ Trì cùng đám người nói: "Chuyện kế tiếp là tuyệt đối cơ mật, không thể nói cùng bất luận kẻ nào, bao gồm cả nữ đồng học của các ngươi."
"Khương Vô lão sư có thể nói không?" Vương Vũ Trì hỏi. Lúc này Vương Vũ Trì vẫn chưa xong vết thương, chỉ là Hắc Dược thoa lên xong thì hết đau mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ: "Khương Vô lão sư có thể nói."
Lúc trước, Nhâm Tiểu Túc nghĩ đến biện pháp trị liệu gãy xương cho Vương Vũ Trì và đám người bọn họ, chính là cấp cho bọn họ một ít Nanomachine Nhân, để chính họ thao túng Nanomachine Nhân bên trong cơ thể để bó xương cùng tiếp xương. Đây là biện pháp tốt nhất ngay lập tức, còn hữu dụng hơn cả đi bệnh viện.
Những học sinh này khi Lý Định Đỉnh thẩm vấn đã không bán đứng hắn, đây cũng là nguyên nhân Nhâm Tiểu Túc nguyện ý mang theo bọn họ chạy thoát thân. Trần Vô Địch là Thuận Phong Nhĩ, việc này không sai được.
Nếu như đặt vào trước kia, Nhâm Tiểu Túc khẳng định không nguyện ý bại lộ bí mật của Nanomachine Nhân, nhưng tình huống bây giờ đã phát sinh chuyển biến, Nhâm Tiểu Túc nguyện ý để bọn họ biết nhiều chuyện hơn. Huống chi Nanomachine Nhân hiện tại hắn thu nạp trong không gian có phần rất nhiều, chính mình căn bản không dùng hết. E rằng Lý thị biết việc này sẽ buồn nôn chết, bên bọn họ rất nhiều binh sĩ còn chưa được phân phối Nanomachine Nhân, kết quả bên này có một kẻ cướp đoạt Donat mét người máy của bọn họ như thế, còn có thể xoát cơ giải tỏa xứng đôi một đầu long!
Bất quá, cấp Nanomachine Nhân cho Vương Vũ Trì và đám người, là cần phải nộp 2 vạn khối tiền thủ tục phí cho cung điện, cho nên Nhâm Tiểu Túc mới phải đi tiệm vàng trước tiên, bằng không thì hắn cũng không có đủ số thủ tục phí này.
Vương Vũ Trì và đám người nhìn nhau nói: "Lớp trưởng ngươi cứ yên tâm, chúng ta cho dù chết cũng sẽ không nói ra bí mật ngày hôm nay."
"Vươn tay ra," Nhâm Tiểu Túc nói: "Ta cho các ngươi một ít Nanomachine Nhân!"
Vương Vũ Trì và bọn họ ngây ngẩn cả người. Tuy bọn họ chưa từng tìm hiểu sâu về Nanomachine Nhân, nhưng thứ này có thể tùy tiện cấp cho sao? Chẳng phải cần có mã hóa, chương trình gì đó chứ? Nhưng bọn họ nhìn biểu tình của Nhâm Tiểu Túc, dường như đây đều không phải chuyện gì to tát.
Thế nhưng Nanomachine Nhân quá đỗi trân quý, Vương Vũ Trì rụt tay về: "Lớp trưởng, ngươi còn cần Nanomachine Nhân để dùng mà, nếu Nanomachine Nhân cấp cho chúng ta rồi, ngươi làm sao đây?"
Nhâm Tiểu Túc không kiên nhẫn nữa, hắn một tay nắm lấy tay Vương Vũ Trì: "Sao lại câu nệ như vậy, thứ đó ta đây còn nhiều lắm!"
Lời này khiến Vương Vũ Trì và bọn họ đều bối rối, lớp trưởng nhà mình sao lại một vẻ tài đại khí thô như vậy.
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc đại khái tính toán một chút, số lượng Nanomachine Nhân hắn hiện tại thu nạp trong không gian, cho dù cấp cho tám người này mỗi người một đám, e rằng vẫn còn có thể để dành không ít cho Nhan Lục Nguyên. Nhan Lục Nguyên bên kia tuy đã tích lũy đủ cả thân, nhưng Nhan Lục Nguyên tuổi còn nhỏ, về sau còn phải lớn vóc dáng mà. Loại cảm giác này giống như cha mẹ chuẩn bị quần áo mới cho con cái trong nhà, dù sao cũng phải suy tính lâu dài một chút, cho nên đại bộ phận trẻ nhỏ khi mua quần áo, các phụ huynh sẽ mua rộng rãi một chút, như vậy có thể mặc được lâu hơn.
Cung điện nói: "Tổng cộng 8 người, thu 16 vạn nguyên thủ tục phí."
Nhâm Tiểu Túc thoáng đau lòng, hắn trong đầu nói: "Dùng tiền Khánh thị a, đừng dùng tiền Dương thị."
Dù sao có thể sẽ đi Dương thị, cho nên hiện tại ưu tiên dùng tiền Khánh thị, giữ lại tiền Dương thị.
Chỉ thấy Nanomachine Nhân thông qua tay nắm của Nhâm Tiểu Túc và Vương Vũ Trì mà lan tràn sang.
Lúc này, Vương Vũ Trì và bọn họ đã bắt đầu thử điều khiển Nanomachine Nhân. Nhâm Tiểu Túc hỏi: "Các ngươi chỉ huy chúng có thuận tay không?"
Vương Vũ Trì lắc đầu: "Mỗi lần phát ra chỉ lệnh sẽ có độ trễ nửa giây, cảm giác vô cùng không tự nhiên."
"Ừm, tỉ lệ đồng bộ của các ngươi thấp một chút," Nhâm Tiểu Túc gật đầu nói: "Bất quá về sau các ngươi rèn luyện thân thể nhiều hơn, luyện một chút tốc độ phản ứng, hẳn là sẽ có chỗ đề cao. Chỉ cần đề cao đến trong vòng 0.2 giây, ta cảm giác các ngươi ứng phó Siêu Phàm Giả tầm thường cũng sẽ không có vấn đề quá lớn."
"Ừm," Vương Vũ Trì gật gật đầu. Hắn bắt đầu dùng Nanomachine Nhân để nối xương cho mình, thế nhưng quá trình này là hết sức thống khổ, bởi vì bọn họ muốn đem từng mảnh từng mảnh xương cốt vỡ nát gắn lại vào vị trí cũ.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc phát hiện, đám đệ tử này khi bó xương, dù cho đau đến mấy cũng không hề rên lên một tiếng.
Đề xuất Tiên Hiệp: Quân Hữu Vân