"Nuôi chơi ư? Không ăn sao?" Nhậm Tiểu Túc khó hiểu: "Thế thì lãng phí quá, đây toàn là thịt thượng đẳng mà!"
"Thế giới của kẻ lắm tiền ngươi nào hiểu thấu," lão Vương cười rộ: "Cứ nói như mấy trăm năm về trước, giới quyền quý còn ưa nuôi ưng (ưng chơi), nhưng giờ ưng to quá, hiểm nguy quá đỗi, đành lui mà cầu kế thì nuôi chim sẻ vậy. Ngươi xem con chim sẻ này bề ngoài hung mãnh biết bao, kẻ lắm tiền sẽ ưng ý lắm."
Nhậm Tiểu Túc ngẫm nghĩ hồi lâu, thì ra khi đại bộ phận nhân còn ăn không đủ no, đã có kẻ khởi sự nuôi chim sẻ làm thú cưng...
"Nhưng mà, nếu là vật còn sống thì phải thêm tiền," Nhậm Tiểu Túc nói: "Mấy món đồ chơi này khi còn sống, bất cẩn có thể chọc chết người! Nguy hiểm quá chừng!"
Giờ phút này, Nhậm Tiểu Túc chợt suy ngẫm, lưu dân bên ngoài đều bị Ô nhiễm, chẳng lẽ loài chim sẻ này lại chẳng hề bị nhiễm độc ư? Hay là cứ cho rằng hàng rào tị nạn chỉ muốn những lưu dân kia làm việc cho người khác, còn bức tường này tự nhiên đã vạch rõ đẳng cấp?
"Cầu phú quý trong hiểm nguy chớ," lão Vương tủm tỉm cười nói: "Ngươi có thể thức trắng đêm chịu đựng như thế, đã cho thấy ngươi không phải người tầm thường. Chỉ cần ngươi hao phí thêm chút công lực bắt sống, biết đâu nửa năm sau chẳng cần làm gì, hơn nữa ngươi không muốn tích góp ít tiền, cưới vợ hay sao?"
"Cưới cái rắm!" Nhậm Tiểu Túc tức giận nói.
Lão Vương giả bộ thần bí: "Tiểu cô nương nhà lão Lý bên cạnh với đệ đệ ngươi, Nhan Lục Nguyên, đều đang ở học đường, đó là những tiểu cô nương đàng hoàng đấy..."
"Nếu theo lời ngươi, con chim sẻ này của ta chẳng phải có thể trực tiếp bán cho lão Lý sao, còn phải dùng đến ngươi giới thiệu ư?" Nhậm Tiểu Túc quay đầu hỏi Nhan Lục Nguyên: "Tiểu cô nương nhà lão Lý là đồng học với ngươi ư?"
"Vâng," Nhan Lục Nguyên gật đầu: "Đúng thế."
"Đi đi đi, ra chỗ khác mà chơi," lão Vương tức giận nói: "Ngươi cứ coi như ta chưa nói, lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ sói!"
Thấy Nhậm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên hai người kẻ xướng người họa, chuẩn bị diễn tấu Tướng thanh, lão Vương dứt khoát dừng lại, hắn chuyển sang chủ đề khác: "Ghi nhớ, lần sau nếu có thể bắt được vật sống, nhất định phải đến tìm ta."
"Được," Nhậm Tiểu Túc gật đầu, kỳ thực bắt sống tuy hiểm nguy, nhưng cũng chẳng phải không làm được. Hắn nhìn vào tiệm tạp hóa: "Áo bông bán thế nào?"
"Áo bông là hàng mới về, 500 một kiện! Cái giá này ngươi rõ rồi đấy, ta thu vào đã là 490 rồi, ta chẳng kiếm lời từ áo bông đâu," lão Vương nói: "Cứ coi như ít người chết vì lạnh một phần vậy."
"Ngươi còn tốt bụng lắm đấy," Nhậm Tiểu Túc hờ hững khích lệ: "Đem ra một kiện đi, ngươi xem Lục Nguyên mặc cỡ nào."
"Ca, huynh cũng mua một kiện đi," Nhan Lục Nguyên nhanh chóng nói.
"Chuyện người lớn nói, tiểu hài tử đừng xen mồm," Nhậm Tiểu Túc nhíu mày: "Ta không lạnh."
Tiền là vật tốt, các tập đoàn khống chế từng hàng rào tị nạn phát hành tiền tệ để đảm bảo vật tư lưu thông. Thuận tiện thì thuận tiện thật, nhưng nếu không có tiền, lại chẳng thể đi nổi nửa bước.
Nơi đây mùa đông giá lạnh thấu xương, nhưng tiền bạc cần giữ lại để ứng phó nhu cầu cấp thiết. Cách mùa đông còn hơn một tháng thời gian, nếu có thể bắt thêm được chim sẻ, Nhậm Tiểu Túc cảm thấy khi đó mua áo bông cũng chưa muộn.
Điều cốt yếu là, Nhan Lục Nguyên cần nộp học phí, mỗi tháng một lần.
Nhậm Tiểu Túc lần nữa dò xét vào quầy tạp hóa, ánh mắt chợt dừng lại trên quầy hàng phía sau lão Vương: "Thuốc kháng sinh, thuốc tiêu viêm bán thế nào?"
"Ngươi muốn mua thuốc ư?" Lão Vương lúc này mới chú ý, tay Nhậm Tiểu Túc quấn vải vẫn còn vương vết máu: "Ngươi bị thương ư? Vậy phải mua chút thuốc thôi, bằng không bị nhiễm trùng sẽ đoạt mất tiểu mệnh của ngươi!"
"Ta hỏi ngươi bao nhiêu tiền!" Nhậm Tiểu Túc không nhịn được nói.
"Một viên 210," lão Vương nói: "Loại kháng sinh này cần phải uống liền ba ngày, bán ngươi ba viên 620 khối tiền, ta tặng thêm ngươi một lần i-ốt phục để bôi. Chỗ ta giờ chỉ còn dư mười viên."
Nhậm Tiểu Túc suy nghĩ một chút rồi nói: "Bớt đi một số 0 được không..."
"Ngươi muốn nói bớt số lẻ sau con số 620 đó đi, thì hãy sớm im miệng lại đi," lão Vương tức giận nói.
Nhậm Tiểu Túc chậc chậc chậc chậc miệng, lưu luyến thu ánh mắt về: "Thôi không mua, mùa đông thường sẽ không nhiễm trùng đâu."
Hắn quay người mang theo Nhan Lục Nguyên đi học. Khi đi ngang qua tiệm lương thực, Nhậm Tiểu Túc bước vào mua một ổ bánh mì đen thật dài. Trong ổ bánh mì đen đó trộn lẫn thứ gì không rõ, khi nuốt xuống thì cảm thấy vướng víu, cuống họng đau nhức.
Nhan Lục Nguyên nhai bánh mì đen nói: "Ca, hay là huynh cũng nộp học phí đi học đi, huynh muốn học như thế mà."
"Ta còn phải ra ngoài đi săn mà," Nhậm Tiểu Túc nói: "Ta nghe lão Vương vừa nói ý kia, học đường của các ngươi cũng chẳng thiếu tiểu thư gia cảnh khá khẩm đâu, ngươi cũng đừng yêu sớm đấy nhé."
"Ta nghe nói người xưa mười ba mười bốn tuổi đã thành hôn rồi," Nhan Lục Nguyên phản bác. Dẫu hắn chưa từng nghĩ về những chuyện nam nữ ấy, nhưng được cãi cọ với Nhậm Tiểu Túc kỳ thực lại rất khoái hoạt.
Mua vui trong thống khổ, đại khái chính là bản lĩnh cường đại nhất của nhân loại.
Nhậm Tiểu Túc giả vờ vỗ nhẹ vào gáy Nhan Lục Nguyên: "Giờ có thể giống xưa được ư? Ngươi còn nhỏ, giờ ngươi nói, sau này đều là vợ người khác thôi...". Nói đến đây, Nhậm Tiểu Túc tự mình chậc chậc chậc chậc miệng: "Vợ người khác, sao nghe lại có vẻ kích thích nhỉ..."
"Ca huynh nói gì, sao đệ nghe chẳng hiểu gì cả..." Nhan Lục Nguyên chớp chớp mắt nói.
"Cút cút cút, bớt giả vờ đi," Nhậm Tiểu Túc tức giận nói.
...
Học đường là nơi sạch sẽ nhất toàn thị trấn, cũng là chỗ duy nhất có được viện lạc độc lập để ở.
Từ bên ngoài đi vào, có thể thấy trong sân gieo trồng dày đặc những loại rau củ hấp dẫn... hành tây, hẹ, khoai tây, bạch thái (cải trắng)...
Ban đầu Nhậm Tiểu Túc cảm thấy, nơi như học đường đáng lẽ nên trồng trúc tử hay gì đó thần thánh, nhưng rốt cuộc năm nay lương thực khó tìm quá, có được một nơi trồng rau thế này thì thật là hạnh phúc biết bao.
Bởi vậy nguyện vọng thuở trước của Nhậm Tiểu Túc chính là, để Nhan Lục Nguyên lớn lên trở thành tiên sinh dạy học...
Không phải vì hắn tôn kính tiên sinh dạy học bao nhiêu, mà là hắn cảm thấy tiên sinh vừa an toàn, lại có thể có sân nhỏ riêng để trồng trọt, mà chẳng lo bị trộm.
Đây quả là một việc tốt đẹp biết bao.
Nói chung, những nguyện vọng của Nhậm Tiểu Túc đều rất "chất phác".
Nhan Lục Nguyên mang theo học phí đi vào học, còn Nhậm Tiểu Túc thì ngồi xổm trên đầu tường lắng nghe tiếng đọc sách từ bên trong. Hắn chưa đóng nổi học phí, đành chỉ có thể nghe lén như vậy.
Tiên sinh đôi khi sẽ kể cho đệ tử nghe về sự huy hoàng của văn minh nhân loại thuở xưa. Nói thật, chính tiên sinh cũng chưa từng mục kiến thời đại ấy, những điều hiện tại giảng giải đều chỉ là chút chuyện truyền miệng, truyền đi truyền lại rất có thể sẽ sai lệch.
Tuy chẳng thể nào tin cậy hoàn toàn, nhưng Nhậm Tiểu Túc nghe lại rất mê mẩn.
Đôi khi, Nhậm Tiểu Túc sẽ đem những tri thức và vấn đề mình nghe không hiểu, nghe không rõ đem ra hỏi Nhan Lục Nguyên. Điều này khiến Nhan Lục Nguyên rất buồn rầu, bởi lẽ nếu hắn không đáp được thì có nghĩa là hắn chưa chăm chú nghe giảng. Thế nên, khi có Nhậm Tiểu Túc dự thính, Nhan Lục Nguyên nghe giảng bài đều vô cùng chuyên chú...
Chẳng biết vì sao, Nhan Lục Nguyên sẽ thừa nhận rằng, dáng vẻ ca ca mình chuyên chú học tập quả thực có khí chất phong nhã, khó trách Tiểu Ngọc tỷ lại để mắt tới.
Trong phòng học, tiên sinh dạy học cầm sách vở, ngài ấy phiền muộn nhìn xuống một số đệ tử đang ngủ gật. Sau đó, ngài nhìn qua đầu tường Nhậm Tiểu Túc ngoài cửa sổ, liền nói với Nhan Lục Nguyên: "Ngươi về nói với ca ca ngươi, sau này hắn có thể vào trong sân mà nghe."
"Được ạ!" Nhan Lục Nguyên mặt mày hớn hở.
Đề xuất Tiên Hiệp: Đô Thị Cổ Tiên Y