Logo
Trang chủ

Chương 6: Tường cùng khoa học

Đọc to

Vị tiên sinh duy nhất của học đường tên là Trương Cảnh Lâm, đồng thời việc giảng bài tại học đường cũng đều do một mình tiên sinh ấy phụ trách.

Người ngoài đều cảm thấy tiên sinh tài giỏi, hiểu biết mọi lẽ. Nhưng Nhâm Tiểu Túc vẫn luôn có nghi vấn, cho rằng thuật nghiệp hữu chuyên công, tinh lực mỗi người có hạn, nên Trương tiên sinh chẳng thể nào toàn tri toàn năng được sao?

Nhâm Tiểu Túc từ trước đến nay không quá giống số đông. Khi nhìn nhận vấn đề, hắn rất thích suy ngẫm ngược lại. Về sau, khi nghe Trương tiên sinh giảng bài, hắn mới biết điều này gọi là biện chứng đối đãi vấn đề.

Nhan Lục Nguyên đôi khi rất nghi hoặc, bởi vì Nhâm Tiểu Túc thường xuyên phản bác quan điểm của Trương Cảnh Lâm tiên sinh, thế mà vẫn cứ đến nghe Trương tiên sinh giảng bài...

Sau buổi học chiều, Nhâm Tiểu Túc cố ý dắt theo Nhan Lục Nguyên đi chúc mừng một phen, không vì điều gì khác, chỉ vì về sau hắn có thể nghe giảng ngay trong sân.

Ngày thường, ngồi xổm trên đầu tường, cách phòng học quá xa, nên có phần nghe không rõ. Trước kia, khi giảng bài, Trương Cảnh Lâm thích đóng chặt cửa sổ, ấy là vì sợ động tĩnh bên ngoài ảnh hưởng đến đệ tử, khiến mọi người phân tâm. Thế nhưng về sau, khi hắn phát hiện Nhâm Tiểu Túc đang nghe lén, liền chừa lại một cánh cửa sổ. Còn bây giờ thì, dứt khoát gọi thẳng Nhâm Tiểu Túc vào trong sân.

Rất nhiều phụ huynh trong loạn thế này, đưa con cái đến học đường không phải vì muốn chúng có học vấn cao thâm, mà là để thuận tiện cho việc hôn nhân của hài tử sau này, đặc biệt là những nữ hài được đi học, thường có thể gả vào nhà tốt. Thời đại này, biết đọc biết viết, biết tính toán ba chữ số đã là giỏi lắm rồi. Tất cả mọi người đều đang vội vã sinh tồn, đến bữa còn không có mà ăn, ai còn bận tâm ngươi có văn hóa hay không?

Cho nên, đại bộ phận phụ huynh đưa con cái đến trường cũng không phải với ý định lâu dài gì. Trong thị trấn nhỏ bé này cũng có người nghèo kẻ giàu, người dân địa phương sẽ có sự ganh đua, so sánh.

Nhan Lục Nguyên nhìn thấy Nhâm Tiểu Túc đi tiệm tạp hóa mua một điếu thuốc có đầu lọc. Lão Vương còn đặc biệt đắc ý nói điếu thuốc này tuyệt đối không pha tạp gì đáng ngại, an toàn vô cùng. Một điếu giá hai mươi, quả đúng là vật hiếm thì quý.

Nhan Lục Nguyên nghi hoặc hỏi: "Ca, ngươi mua thuốc làm gì?"

"Tiên sinh các ngươi cho ta vào trong sân nghe giảng bài, ta không phải nộp học phí, dù sao cũng phải tỏ lòng một chút chứ," Nhâm Tiểu Túc cười nói, "Ta biết Trương tiên sinh rất thích hút thuốc."

Trong mắt Nhâm Tiểu Túc, người khác đã bày tỏ thiện ý, mình ắt phải đền đáp lại.

Hai người lợi dụng lúc mọi người dùng cơm trưa đi đến hậu viện học xá. Trương tiên sinh đang ăn cải trắng xào, Nhâm Tiểu Túc liền chủ động cười hì hì đưa điếu thuốc cho hắn.

Trương Cảnh Lâm cũng không chối từ, mà bảo Nhan Lục Nguyên tránh xa một chút: "Ngươi đang tuổi lớn, ngửi mùi thuốc lá không tốt."

Nhâm Tiểu Túc cảm tạ nói: "Đa tạ tiên sinh đã cho ta vào trong sân nghe giảng."

"Hô," Trương Cảnh Lâm cầm que diêm dùng để nhóm lửa nấu cơm châm thuốc, sau đó thích thú nhả ra một làn khói: "Đệ tử thích nghe giảng như ngươi bây giờ không nhiều lắm. Muốn nghe thì cứ nghe đi, sau này ngươi cứ đứng ở cửa, nhưng không được phép vào phòng học."

"Được rồi," Nhâm Tiểu Túc hòa nhã nói: "Tiên sinh, ta có một vấn đề."

"Ngươi nói đi," Trương Cảnh Lâm chắc là vì hiếm khi được hút một điếu thuốc, nên giờ Nhâm Tiểu Túc hỏi gì hắn cũng không ngại.

"Tiên sinh từng nói, trước Đại Biến Cố nhân loại có rất nhiều khoa học kỹ thuật. Nhân loại chúng ta cũng đâu có chết hết, vậy tại sao bây giờ không thấy những khoa học kỹ thuật ấy xuất hiện trở lại đâu?"

Trương Cảnh Lâm nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái: "Khoảng thời gian sau Đại Biến Cố đó, ngay cả nhân loại cũng không tính toán chính xác được rằng đại gia đã sống lay lắt bao nhiêu năm. Mỗi ngày có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi, làm gì còn ai nghiên cứu học vấn nữa?"

"Nhưng chúng ta hẳn là vẫn còn giữ lại một ít tư liệu chứ? Học tập một chút chẳng phải có thể rất nhanh tái hiện nền văn minh sao?" Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ.

"Đoạn tuyệt rồi," Trương Cảnh Lâm có chút đáng tiếc nói: "Ta hỏi ngươi, ta hiện tại cho ngươi một bộ tư liệu chế tạo máy bay, ngươi có thể làm ra máy bay không?"

"Ta lại không có học qua, mặc dù có tư liệu có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, nhưng ta cũng phải học từ đầu chứ," Nhâm Tiểu Túc nói.

"Đúng, hiện tại tất cả mọi người đều đang học từ con số không," Trương Cảnh Lâm nhìn điếu thuốc chỉ còn lại một nửa của mình, cảm thấy có phần đau lòng, như đang do dự không biết có nên hút tiếp hay không. Hắn muốn để dành nửa điếu sau này hút tiếp, nhưng làm như vậy trước mặt Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên thì có phần quá mất mặt chăng...

Nhâm Tiểu Túc vẫn còn nghi hoặc: "Chẳng lẽ những năm tháng đó, liền thật sự không có ai vượt qua gian nan khốn khổ, tiếp tục nghiên cứu học vấn sao?"

"Không có, đều chết đói," Trương Cảnh Lâm nói.

"Chẳng lẽ hiện tại những kiến thức kia cũng đã đoạn tuyệt rồi sao?" Nhâm Tiểu Túc không cam lòng.

Trương Cảnh Lâm lần này chăm chú nhìn Nhâm Tiểu Túc, ý vị thâm trường nói: "Chúng bị nắm giữ trong tay rất ít người."

...

"Thôi," Trương Cảnh Lâm đứng dậy nói: "Việc này đừng hỏi nữa, đã đến giờ học."

Nhâm Tiểu Túc nằng nặc hỏi Trương Cảnh Lâm câu hỏi cuối cùng: "Tiên sinh, bức tường rào tị nạn của chúng ta được xây từ khi nào, vì sao lại xây tường vậy ạ?"

"Sau Đại Biến Cố, Dã Thú hoành hành, nghe nói trước đây rất lâu còn từng rộ lên một lần đại họa côn trùng sâu bọ, nhân loại bất đắc dĩ phải kiến tạo lên tường cao để ngăn cách nguy hiểm," Trương Cảnh Lâm giải thích nói.

"Thế nhưng đại bộ phận Dã Thú, dù đã tiến hóa nhưng kỳ thực cũng không chủ động công kích nhân loại chứ?" Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ. "Loài hầu tử vẫn ăn chay, chim sẻ cũng như cũ thích ăn ngũ cốc, chúng cũng không chủ động ăn thịt người mà."

Hiện giờ, hàng rào tị nạn số 113 nằm trong phạm vi sinh tồn của nhân loại, đại bộ phận Dã Thú càng hung mãnh hơn kỳ thực cũng đã bị bài xích ra ngoài vòng tròn. Số hiệu hàng rào tị nạn càng cao thì càng nguy hiểm, tỷ như hàng rào tị nạn số 178 trong truyền thuyết, mỗi năm vì trục xuất Dã Thú mà tử thương không ít người. Mà hàng rào tị nạn số 113, kỳ thực đã xem như vùng nội địa. Vẫn còn không ít nguy hiểm tồn tại, tỷ như bầy sói, nhưng cũng không phải là không thể vượt qua được. Đã như vậy, một khu quần cư lớn đến thế của nhân loại vì sao còn phải dựng lên tường cao vững chắc như vậy?

Trương Cảnh Lâm cười nói: "Chỉ cần dã ngoại vẫn còn nguy hiểm, thì lưu dân cũng chỉ có thể dựa vào hàng rào tị nạn để sinh hoạt. Lúc này, hàng rào tị nạn liền có đại lượng lao động giá rẻ. Ngươi cho rằng những tập đoàn phía sau hàng rào tị nạn không có thực lực triệt để quét sạch những hiểm nguy ngoài dã ngoại sao? Vũ khí nóng của nhân loại lợi hại hơn trong tưởng tượng của ngươi nhiều, nhưng tại sao bọn hắn phải quét sạch chứ, đằng nào cũng chẳng uy hiếp được bọn hắn."

Khi Nhâm Tiểu Túc nghe đến đó đã chìm vào trầm tư. Hắn tuy là thiếu niên thành thục sớm, nhưng có một số việc hắn chưa từng tiếp xúc, ắt hẳn khó mà hiểu được. Đây cũng là nguyên nhân hắn khát vọng tri thức.

Trương Cảnh Lâm tiếp tục nói: "Bọn họ sẽ không phá bỏ bức tường đó đâu. Trong tường đã hình thành lợi ích đẳng cấp, làm sao có thể buông bỏ bức tường giai cấp trời sinh này chứ?"

Nói đoạn, Trương Cảnh Lâm đi thay một bộ y phục khác. Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói: "Tiên sinh, ngươi thay quần áo để làm gì, vừa rồi bộ kia đâu có bẩn đâu ạ?"

Trương Cảnh Lâm chỉnh lại cổ áo nói: "Bộ vừa rồi dính mùi thuốc lá, các học sinh ngửi thấy không tốt."

Nhan Lục Nguyên cảm thấy kính nể, mà Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên có phần không vui: "Vậy ta ngửi thấy thì không sao sao, tiên sinh vừa rồi ngươi cũng đâu có bảo ta tránh xa một chút đâu?"

Trương Cảnh Lâm suy nghĩ thật lâu: "Cút."

Thời điểm này, Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên nghe thấy tòa cung điện trong đầu hắn lần nữa phát ra tiếng nói: "Nhiệm vụ: Khát vọng tri thức từ trước đến nay vốn không phải chuyện xấu, nhưng đã học được, phải dạy người."

Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút, hắn vẫn không hiểu rốt cuộc nhiệm vụ này muốn hắn làm gì.

...

Sau buổi học chiều, các học sinh đều cảm thấy rất mới lạ, bởi ngoài cửa đang đứng một Nhâm Tiểu Túc lớn hơn bọn chúng mấy tuổi, khiến cho rất nhiều đệ tử đều quay đầu nhìn hắn. Trương Cảnh Lâm gõ vài tiếng lên bảng đen mới ngăn được sự hiếu kỳ của đám học sinh này. Hắn nói: "Chiều nay chúng ta học khóa sinh tồn."

Đây chính là đặc điểm của thời đại này, học đường không chỉ muốn dạy văn lý, mà còn phải dạy sinh tồn. Thế nhưng tiết học này vẫn luôn khiến Trương Cảnh Lâm rất đau đầu, bởi vì hắn chưa từng đi sinh tồn nơi dã ngoại bao giờ. Hắn sinh ra và lớn lên ở thị trấn bên ngoài hàng rào tị nạn số 113 này, đời người đã qua hơn ba mươi cái xuân xanh, khi còn bé dựa vào cha mẹ, lớn lên trở thành giáo viên dạy học, thực sự không hề am hiểu về sinh tồn nơi dã ngoại. Cho nên, phần lớn thời gian hắn chỉ có thể thông qua những tư liệu được bảo lưu từ trước mà thôi.

Trương Cảnh Lâm nhìn đám đệ tử trong phòng học: "Chuyên tâm nghe giảng, đừng nghĩ nguy hiểm còn cách xa các ngươi lắm. Hiện tại có cha mẹ che chở các ngươi, chờ các ngươi trưởng thành, liền phải học được cách tự che chở chính mình. Hôm nay chúng ta sẽ giảng, nếu như các ngươi tại dã ngoại gặp phải bầy sói thì nên làm gì."

Đám đệ tử bên dưới kỳ thực thích nghe nhất chính là khóa sinh tồn. Những chương trình học khác đối với lứa tuổi bọn chúng mà nói thì vẫn còn quá buồn tẻ, nghe khóa sinh tồn mới có ý tứ.

Thời điểm này, trong phòng học yên tĩnh như tờ. Trương Cảnh Lâm nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc đang dựa vào cửa đứng nghe giảng: "Tới, ngươi nói xem, dã ngoại gặp phải bầy sói thì nên làm gì?"

Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút rồi nói: "Hẳn là nên cố gắng chọn một sườn núi, nơi bốn phía đều có cây cối, bởi vì phong thủy chỗ ấy tương đối tốt."

Trương Cảnh Lâm: "??? "

Đề xuất Voz: Tán Gái Cùng Trường
Quay lại truyện Đệ Nhất Danh Sách
BÌNH LUẬN